0 chữ
Chương 28
Chương 28
Vì đã báo trước với sở cảnh sát từ sớm, cộng thêm việc Trình Dũng ngược đãi con trai nhà họ Thẩm, thậm chí còn có nghi ngờ buôn bán trẻ em, nên sở cảnh sát rất hợp tác trong việc đối chất giữa hai bên.
Hôm qua sau khi thua bạc, Trình Dũng về nhà không những không lấy được tiền mà còn bị Thẩm Tinh Thước đánh cho một trận nhừ tử, giờ ngồi trong đồn cảnh sát vẫn chưa hết bàng hoàng khó hiểu.
"Trình Dũng, có người đến thăm."
Người đàn ông trung niên tiều tụy lôi thôi ngồi ở góc xó xỉnh, nghe thấy tên mình lại chẳng có phản ứng gì, mãi đến khi nhân viên lớn tiếng thì mới giật mình ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn xem kẻ nào đã hại mình bị giam.
Ở phòng thăm gặp chật hẹp, không khí nồng nặc mùi chua khiến mọi người không khỏi nhăn mũi.
"Ông chủ Chu sai người đến đòi nợ cờ bạc à?" Trình Dũng nhìn Thẩm Trường Canh với vẻ mặt hung dữ, giọng mang theo sự nịnh nọt, ngoài việc này ra ông ta cũng không nghĩ được ai lại vô cớ gây sự với mình.
Mặc dù bị giam, nhưng Trình Dũng hoàn toàn không nhận thức được lỗi của mình, thậm chí còn lo sợ sau này không được đánh bạc, do đó vẫn không quên cúi đầu khom lưng lấy lòng: "Sẽ có tiền ngay thôi, do thằng ranh con đó giấu đi rồi."
Nghe thấy từ "thằng ranh con", sắc mặt mọi người đồng loạt tối sầm lại, Trình Cẩn càng nắm chặt tay, từ bên cạnh Thẩm Tự Bạch bước ra.
"Thằng ranh con, mày cũng ở đây à, tốt quá." Trình Dũng hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Trình Cẩn, làm như lẽ đương nhiên uy hϊếp: "Bảo Trình Quân mang tiền đến đây, nếu không thì ông đây đánh chết nó."
Bị chữ "chết" chọc trúng chỗ đau, Trình Cẩn ngẩng đầu lên như một con sói con, hận không thể xông lên cắn Trình Dũng một miếng.
"Cờ bạc cái con khỉ, con mẹ nó ông là ông đây gì chứ!" Thấy con trai bị sỉ nhục trước mặt mình, Thẩm Trường Canh tức giận đá vào cái bàn trước mặt.
"Rầm rầm", chiếc bàn đổ xuống đập trúng bắp chân Trình Dũng, gã đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm bắp chân lăn lộn.
"Không phải ông chủ Chu tìm đến, vậy các người bắt tôi vào đây làm gì?" Nghe thấy không phải đến đòi nợ, Trình Dũng cáu kỉnh bò dậy, giây tiếp theo lại bị sợi xích dưới chân làm trượt ngã.
"Là thằng oắt chết tiệt này báo cảnh sát à?" Không có chỗ xả giận, Trình Dũng trừng mắt nhìn Trình Cẩn, có vẻ nhận ra lý do thằng con xấu tính xuất hiện, liền không khỏi hùng hổ chửi rủa.
"Gan to nhỉ! Ăn no rửng mỡ quản đến chuyện của ông đây, về sau không chơi chết mày tao không mang họ Trình."
Ác độc, nóng nảy, say xỉn, cờ bạc, Thẩm Trường Canh nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, không dám tin đứa con trai mà mình tìm kiếm hơn mười năm lại lớn lên trong sự ngược đãi như thế này.
"Tiểu Cẩn là con cái của nhà họ Thẩm, ông là cái thá gì." Thấy em trai bị sỉ nhục, giọng của Thẩm Tự Bạch đầy mỉa mai: "Chỉ là một con chó lang thang thôi."
"Ai? Con của nhà họ Thẩm?" Lúc này Trình Dũng mới nghiêm túc đánh giá Thẩm Tự Bạch cùng những người khác, ngay cả người phụ nữ mà ông ta khinh thường nhất trên tay cũng đeo vòng ngọc, xem ra gia cảnh không tầm thường.
"Con của nhà họ Thẩm? Vậy các người có thể cho bao nhiêu tiền?" Ánh mắt tham lam của Trình Dũng quét qua người Thẩm Tự Bạch, nghe thấy đứa trẻ không phải con mình, phản ứng đầu tiên là đòi tiền.
Thẩm Tự Bạch thấy ánh mắt Trình Dũng dán chặt vào chiếc đồng hồ của mình, khóe miệng còn giật giật đầy phấn khích, hoàn toàn không quan tâm đứa trẻ có phải con ruột hay không, thực sự bị chọc tức nghẹn đến bật cười.
"Muốn tiền, được. Chuyện năm đó bà Lưu sinh con, ông biết bao nhiêu? Những người liên lạc với ông là ai?"
"Phì!" Thấy Thẩm Tự Bạch nhắc đến chuyện hơn mười năm trước, Trình Dũng nhe hàm răng vàng khè, mất kiên nhẫn nhíu mày: "Làm sao tao nhớ được?"
"Dù sao thì hai thằng ranh đó cũng là của tao, trừ khi bọn mày đưa tiền!"
"Không nhớ thì cứ ở trong tù mà nhớ đi, khi nào nhớ ra thì lại nói." Nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của Trình Dũng, Thẩm Trường Canh lạnh lùng cắt ngang ý định thương lượng của đối phương: "Không nhớ ra thì cứ ở đây mãi đi."
Thấy Thẩm Trường Canh không giống với những ông chủ thích dùng tiền để giải quyết, Trình Dũng đành phải thu hồi bộ mặt chanh chua chửi đổng, ông ta chuyển mục tiêu sang Trình Cẩn đang mặc quần áo sang trọng hơn thấy rõ.
"Con đàn bà đê tiện đó không phải thứ tốt đẹp gì, nó chết là đáng! Lũ con hoang tụi bây cũng là đồ chết tiệt!"
Trình Cẩn tuy ghét Trình Dũng nhưng lại vô cùng biết ơn Lưu Mộng đã nuôi nấng hai anh em năm năm; đó là chút hơi ấm ít ỏi của họ, mặc dù hình ảnh của người phụ nữ ấy trong ký ức đã mờ nhạt theo tháng năm.
Hôm qua sau khi thua bạc, Trình Dũng về nhà không những không lấy được tiền mà còn bị Thẩm Tinh Thước đánh cho một trận nhừ tử, giờ ngồi trong đồn cảnh sát vẫn chưa hết bàng hoàng khó hiểu.
"Trình Dũng, có người đến thăm."
Người đàn ông trung niên tiều tụy lôi thôi ngồi ở góc xó xỉnh, nghe thấy tên mình lại chẳng có phản ứng gì, mãi đến khi nhân viên lớn tiếng thì mới giật mình ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn xem kẻ nào đã hại mình bị giam.
Ở phòng thăm gặp chật hẹp, không khí nồng nặc mùi chua khiến mọi người không khỏi nhăn mũi.
"Ông chủ Chu sai người đến đòi nợ cờ bạc à?" Trình Dũng nhìn Thẩm Trường Canh với vẻ mặt hung dữ, giọng mang theo sự nịnh nọt, ngoài việc này ra ông ta cũng không nghĩ được ai lại vô cớ gây sự với mình.
Nghe thấy từ "thằng ranh con", sắc mặt mọi người đồng loạt tối sầm lại, Trình Cẩn càng nắm chặt tay, từ bên cạnh Thẩm Tự Bạch bước ra.
"Thằng ranh con, mày cũng ở đây à, tốt quá." Trình Dũng hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Trình Cẩn, làm như lẽ đương nhiên uy hϊếp: "Bảo Trình Quân mang tiền đến đây, nếu không thì ông đây đánh chết nó."
Bị chữ "chết" chọc trúng chỗ đau, Trình Cẩn ngẩng đầu lên như một con sói con, hận không thể xông lên cắn Trình Dũng một miếng.
"Cờ bạc cái con khỉ, con mẹ nó ông là ông đây gì chứ!" Thấy con trai bị sỉ nhục trước mặt mình, Thẩm Trường Canh tức giận đá vào cái bàn trước mặt.
"Không phải ông chủ Chu tìm đến, vậy các người bắt tôi vào đây làm gì?" Nghe thấy không phải đến đòi nợ, Trình Dũng cáu kỉnh bò dậy, giây tiếp theo lại bị sợi xích dưới chân làm trượt ngã.
"Là thằng oắt chết tiệt này báo cảnh sát à?" Không có chỗ xả giận, Trình Dũng trừng mắt nhìn Trình Cẩn, có vẻ nhận ra lý do thằng con xấu tính xuất hiện, liền không khỏi hùng hổ chửi rủa.
"Gan to nhỉ! Ăn no rửng mỡ quản đến chuyện của ông đây, về sau không chơi chết mày tao không mang họ Trình."
Ác độc, nóng nảy, say xỉn, cờ bạc, Thẩm Trường Canh nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, không dám tin đứa con trai mà mình tìm kiếm hơn mười năm lại lớn lên trong sự ngược đãi như thế này.
"Ai? Con của nhà họ Thẩm?" Lúc này Trình Dũng mới nghiêm túc đánh giá Thẩm Tự Bạch cùng những người khác, ngay cả người phụ nữ mà ông ta khinh thường nhất trên tay cũng đeo vòng ngọc, xem ra gia cảnh không tầm thường.
"Con của nhà họ Thẩm? Vậy các người có thể cho bao nhiêu tiền?" Ánh mắt tham lam của Trình Dũng quét qua người Thẩm Tự Bạch, nghe thấy đứa trẻ không phải con mình, phản ứng đầu tiên là đòi tiền.
Thẩm Tự Bạch thấy ánh mắt Trình Dũng dán chặt vào chiếc đồng hồ của mình, khóe miệng còn giật giật đầy phấn khích, hoàn toàn không quan tâm đứa trẻ có phải con ruột hay không, thực sự bị chọc tức nghẹn đến bật cười.
"Muốn tiền, được. Chuyện năm đó bà Lưu sinh con, ông biết bao nhiêu? Những người liên lạc với ông là ai?"
"Phì!" Thấy Thẩm Tự Bạch nhắc đến chuyện hơn mười năm trước, Trình Dũng nhe hàm răng vàng khè, mất kiên nhẫn nhíu mày: "Làm sao tao nhớ được?"
"Dù sao thì hai thằng ranh đó cũng là của tao, trừ khi bọn mày đưa tiền!"
"Không nhớ thì cứ ở trong tù mà nhớ đi, khi nào nhớ ra thì lại nói." Nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của Trình Dũng, Thẩm Trường Canh lạnh lùng cắt ngang ý định thương lượng của đối phương: "Không nhớ ra thì cứ ở đây mãi đi."
Thấy Thẩm Trường Canh không giống với những ông chủ thích dùng tiền để giải quyết, Trình Dũng đành phải thu hồi bộ mặt chanh chua chửi đổng, ông ta chuyển mục tiêu sang Trình Cẩn đang mặc quần áo sang trọng hơn thấy rõ.
"Con đàn bà đê tiện đó không phải thứ tốt đẹp gì, nó chết là đáng! Lũ con hoang tụi bây cũng là đồ chết tiệt!"
Trình Cẩn tuy ghét Trình Dũng nhưng lại vô cùng biết ơn Lưu Mộng đã nuôi nấng hai anh em năm năm; đó là chút hơi ấm ít ỏi của họ, mặc dù hình ảnh của người phụ nữ ấy trong ký ức đã mờ nhạt theo tháng năm.
13
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
