0 chữ
Chương 27
Chương 27
Trình Quân nhìn Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, rất muốn nói với thiếu niên tự xưng là anh trai này rằng, dù không bịt miệng, suy nghĩ của cậu cũng có thể bị nghe thấy.
Tâm trạng Thẩm Trường Canh bây giờ rất tốt, đặc biệt là khi các con đều ở bên cạnh, gánh nặng mười mấy năm được trút bỏ, cuối cùng cũng có tâm trạng giải thích thắc mắc của con trai nhỏ.
"Hôm qua Tự Bạch bảo ba xem anh hai con xử lý hậu quả thế nào, kết quả cái gọi là giải quyết của anh hai con chính là dùng bạo lực."
Nghĩ đến việc hôm qua Thẩm Tinh Thước hận không thể đánh chết Trình Dũng, Thẩm Trường Canh lắc đầu: "Cảnh sát suýt nữa bắt nhầm người."
Xuống xe cảnh sát, đập vào mắt là cảnh thiếu niên đánh Trình Dũng tơi bời, nhìn bộ dạng người đàn ông trung niên đầu rơi máu chảy kêu rên, cảnh sát suýt nữa đã bắt Thẩm Tinh Thước lại.
"Chậc, quân tử động khẩu không động thủ, con không phải quân tử, nhưng ông ta là đồ cặn bã! Đối với ông ta phải lấy bạo lực trị bạo lực, để ông ta biết..." Nói đến đây, Thẩm Tinh Thước kín đáo liếc nhìn hai em trai.
Ai biết được Trình Dũng có phải biếи ŧɦái tâm lý hay không, tìm thấy niềm vui từ việc đánh người, nhưng lại nhát gan không dám ra tay với người khác, chỉ dám trút giận lên Trình Quân.
Nghĩ đến việc hôm qua Trình Dũng chỉ bị gãy hai cái xương sườn, Thẩm Tinh Thước nhíu mày khó chịu, giọng đầy tiếc nuối: "Tiếc quá."
"Vậy thì càng không được đi." Thẩm Trường Canh thật sự không còn gì để nói với thằng hai nhà mình, ông quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang trông mong bên cạnh, giọng lập tức dịu dàng hẳn: "Tiểu Du cũng ngoan ngoãn ở nhà nhé."
Thẩm Trường Canh thiên vị một cách rõ ràng, Trình Quân ở bên cạnh không nói gì. Cậu ấy biết mình đi lại bất tiện, ra ngoài chỉ gây thêm phiền phức cho người khác.
Hơn nữa, Trình Quân cũng không có dũng khí, càng không dám làm nũng, chỉ có thể dùng sự im lặng để che giấu sự ghen tị nho nhỏ của mình.
"Được, con ở nhà với em Tiểu Quân."
Tɧẩʍ ɖυ nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Trình Quân, lập tức tự nhiên như đã quen thân đến bên cạnh em trai, than thở một cách đáng thương: "Hai ta thật đáng thương."
Hai chữ đáng thương mọi người đều tránh nói trước mặt Trình Quân và Trình Cẩn, nhưng từ miệng Tɧẩʍ ɖυ nói ra lại mang theo sự hài hước và bất đắc dĩ.
"Không sao, sắp được cắt chỉ rồi." Trình Quân hơi mất tự nhiên với sự gần gũi của Tɧẩʍ ɖυ, nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của thiếu niên thì cũng ra vẻ an ủi.
"Cắt chỉ cũng đau, em xem cái chân này gầy đi rồi." Tɧẩʍ ɖυ véo véo chân trái, lại so sánh với chân phải, thở dài tiếc nuối.
"Ăn chân giò bổ sung đi." Thẩm Tinh Thước nhìn Tɧẩʍ ɖυ lẩm bẩm khua tay, liền tiện thể đâm chọt một nhát: "Nhân tiện bổ sung cho não luôn!"
Tɧẩʍ ɖυ khϊếp sợ, Tɧẩʍ ɖυ phẫn nộ, thấy bốn người ba mẹ, anh cả và em trai đã rời đi, đành phải hướng ánh mắt uất ức về phía Trình Quân: "Em ơi..."
Nhận được tín hiệu cầu cứu của Tɧẩʍ ɖυ, Trình Quân bất lực nhìn Thẩm Tinh Thước đang đắc ý, rồi lại nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang tức giận mà không có ai bênh vực, tiếp tục an ủi một cách cứng nhắc: "Đừng giận, anh rất thông minh."
"Hứ!" Một câu nói an ủi nhóc con đang xù lông, Tɧẩʍ ɖυ lắc lắc cái chân không bị thương, khinh thường nhìn Thẩm Tinh Thước.
Dù không có người lớn ở nhà, Tɧẩʍ ɖυ cậu, vẫn là cục cưng được cưng chiều, có em trai bảo vệ.
Biểu cảm vênh váo thể hiện rõ ràng suy nghĩ trong lòng, Thẩm Tinh Thước thật sự không dám nhìn, chán ghét xua tay: "Em cứ chiều nó đi, xem nó vênh váo kìa!"
Trình Quân đang chiều chuộng người ta liền vỗ vỗ tay Tɧẩʍ ɖυ ra hiệu bớt bớt lại, nhưng lại nhận được một Tɧẩʍ ɖυ phồng má bực bội.
Lần đầu tiên trải nghiệm việc phải làm vừa lòng đôi bên, Trình Quân chỉ biết bất lực nhìn trời, song khóe miệng lại nở nụ cười không sao kìm được.
Hai anh em phối hợp ăn ý dung túng nhau, làm như lẽ đương nhiên đưa cậu ấy hòa nhập vào gia đình, như thể cậu ấy chưa từng rời đi vậy.
Tâm trạng Thẩm Trường Canh bây giờ rất tốt, đặc biệt là khi các con đều ở bên cạnh, gánh nặng mười mấy năm được trút bỏ, cuối cùng cũng có tâm trạng giải thích thắc mắc của con trai nhỏ.
"Hôm qua Tự Bạch bảo ba xem anh hai con xử lý hậu quả thế nào, kết quả cái gọi là giải quyết của anh hai con chính là dùng bạo lực."
Nghĩ đến việc hôm qua Thẩm Tinh Thước hận không thể đánh chết Trình Dũng, Thẩm Trường Canh lắc đầu: "Cảnh sát suýt nữa bắt nhầm người."
Xuống xe cảnh sát, đập vào mắt là cảnh thiếu niên đánh Trình Dũng tơi bời, nhìn bộ dạng người đàn ông trung niên đầu rơi máu chảy kêu rên, cảnh sát suýt nữa đã bắt Thẩm Tinh Thước lại.
Ai biết được Trình Dũng có phải biếи ŧɦái tâm lý hay không, tìm thấy niềm vui từ việc đánh người, nhưng lại nhát gan không dám ra tay với người khác, chỉ dám trút giận lên Trình Quân.
Nghĩ đến việc hôm qua Trình Dũng chỉ bị gãy hai cái xương sườn, Thẩm Tinh Thước nhíu mày khó chịu, giọng đầy tiếc nuối: "Tiếc quá."
"Vậy thì càng không được đi." Thẩm Trường Canh thật sự không còn gì để nói với thằng hai nhà mình, ông quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang trông mong bên cạnh, giọng lập tức dịu dàng hẳn: "Tiểu Du cũng ngoan ngoãn ở nhà nhé."
Thẩm Trường Canh thiên vị một cách rõ ràng, Trình Quân ở bên cạnh không nói gì. Cậu ấy biết mình đi lại bất tiện, ra ngoài chỉ gây thêm phiền phức cho người khác.
"Được, con ở nhà với em Tiểu Quân."
Tɧẩʍ ɖυ nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Trình Quân, lập tức tự nhiên như đã quen thân đến bên cạnh em trai, than thở một cách đáng thương: "Hai ta thật đáng thương."
Hai chữ đáng thương mọi người đều tránh nói trước mặt Trình Quân và Trình Cẩn, nhưng từ miệng Tɧẩʍ ɖυ nói ra lại mang theo sự hài hước và bất đắc dĩ.
"Không sao, sắp được cắt chỉ rồi." Trình Quân hơi mất tự nhiên với sự gần gũi của Tɧẩʍ ɖυ, nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của thiếu niên thì cũng ra vẻ an ủi.
"Cắt chỉ cũng đau, em xem cái chân này gầy đi rồi." Tɧẩʍ ɖυ véo véo chân trái, lại so sánh với chân phải, thở dài tiếc nuối.
Tɧẩʍ ɖυ khϊếp sợ, Tɧẩʍ ɖυ phẫn nộ, thấy bốn người ba mẹ, anh cả và em trai đã rời đi, đành phải hướng ánh mắt uất ức về phía Trình Quân: "Em ơi..."
Nhận được tín hiệu cầu cứu của Tɧẩʍ ɖυ, Trình Quân bất lực nhìn Thẩm Tinh Thước đang đắc ý, rồi lại nhìn Tɧẩʍ ɖυ đang tức giận mà không có ai bênh vực, tiếp tục an ủi một cách cứng nhắc: "Đừng giận, anh rất thông minh."
"Hứ!" Một câu nói an ủi nhóc con đang xù lông, Tɧẩʍ ɖυ lắc lắc cái chân không bị thương, khinh thường nhìn Thẩm Tinh Thước.
Dù không có người lớn ở nhà, Tɧẩʍ ɖυ cậu, vẫn là cục cưng được cưng chiều, có em trai bảo vệ.
Biểu cảm vênh váo thể hiện rõ ràng suy nghĩ trong lòng, Thẩm Tinh Thước thật sự không dám nhìn, chán ghét xua tay: "Em cứ chiều nó đi, xem nó vênh váo kìa!"
Trình Quân đang chiều chuộng người ta liền vỗ vỗ tay Tɧẩʍ ɖυ ra hiệu bớt bớt lại, nhưng lại nhận được một Tɧẩʍ ɖυ phồng má bực bội.
Lần đầu tiên trải nghiệm việc phải làm vừa lòng đôi bên, Trình Quân chỉ biết bất lực nhìn trời, song khóe miệng lại nở nụ cười không sao kìm được.
Hai anh em phối hợp ăn ý dung túng nhau, làm như lẽ đương nhiên đưa cậu ấy hòa nhập vào gia đình, như thể cậu ấy chưa từng rời đi vậy.
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
