TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

"Người đáng chết là ông." Trình Cẩn hả hê nhìn Trình Dũng bị xích chân tay, bao nhiêu năm bị đè nén bùng nổ: "Xử bắn là còn nhẹ tội cho ông rồi."

"Thằng oắt chết tiệt, mày nói chuyện kiểu gì đấy!" Đứa trẻ luôn bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay bắt đầu phản kháng, Trình Dũng quả nhiên không chịu nổi kí©h thí©ɧ: "Lúc đó đáng lẽ nên chôn sống cả ba mẹ con chúng mày, khỏi phải xuống dưới để dụ dỗ người khác!”

Lời chửi bới trùng khớp với ký ức thời thơ ấu, khuôn mặt xấu xí của Trình Dũng phóng đại vô hạn, ngay cả Trình Cẩn luôn giỏi che giấu cũng không chịu nổi, hất tay Thẩm Tự Bạch ra rồi lao lên đạp.

"Tại sao ông không chết đi, nếu không phải tại ông, mẹ tôi sẽ không chết!"

"Rõ ràng nuôi tôi với anh tôi không tốn bao nhiêu tiền, vậy mà ông vẫn hại anh tôi phải bỏ học, hại anh tôi cả đời tàn phế!"

"Mẹ tôi nuôi ông, anh tôi nuôi ông, tại sao ông không chết sớm đi, chết rồi thì tôi với anh tôi sẽ sống tốt hơn!"

Gào thét đến câu cuối cùng, Trình Cẩn suy sụp tinh thần, người mẹ duy nhất che chở cho hai anh em đã chết ngay trước mặt bọn họ, người anh trai chưa đến mười tuổi phải bỏ học đi làm thuê khắp nơi, về nhà còn bị đánh đập...

"Đồ chó chết!" Bị đạp cho choáng váng, Trình Dũng theo bản năng hất Trình Cẩn ra, may mà Thẩm Tự Bạch kịp thời đỡ lấy mới tránh cho cậu ta bị ngã.

Tiếng động trong phòng đã thu hút sự chú ý của cảnh sát, có lẽ vì sợ cảnh sát, nên sau khi bị cảnh cáo Trình Dũng đã ngoan ngoãn hơn, nhưng ánh mắt nhìn Trình Cẩn vẫn hung dữ như trước.

"Nhìn nữa thì tôi móc mắt ông ra." Thẩm Trường Canh nhận lấy ly sữa ấm vợ đưa, bàn tay to xoa xoa đầu Trình Cẩn, an ủi tâm trạng của cậu nhóc.

Lâm Du Tĩnh lười để ý đến loại người vô liêm sỉ này, nhưng con trai không muốn đi, cũng chỉ đành nửa ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Trình Cẩn.

Sau khi bị cảnh sát và Thẩm Trường Canh uy hϊếp, rốt cuộc Trình Dũng cũng nhận ra người trước mặt không dễ chọc, để không phải sống hết quãng đời còn lại trong tù, ông ta bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện mười năm trước.

"Quả thật kỳ lạ, bụng ả nhỏ như vậy, sao có thể sinh ra tận hai đứa?"

"Ban đầu nghe nói là con trai, tao còn cố tình đưa con bé kia đi chỗ khác, kết quả lúc sinh con thì lão Trần rủ tao đi nhậu, uống tới uống lui rồi cá độ, quên béng mấy mẹ con ả."

Nghe những lời nói rời rạc của Trình Dũng, Thẩm Tự Bạch nhíu mày sàng lọc thông tin: "Tại sao họ lại rủ ông? Ông quen biết người đánh bạc sao?"

"Bọn tao rất hay tụ tập, quen biết hay không thì sao? Chỉ cần có tiền là được!"

Manh mối đến đây bị đứt đoạn, Thẩm Tự Bạch suy nghĩ lại những lời nói lộn xộn của Trình Dũng, nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.

Đúng lúc sinh con lại bị gọi đi, rồi trùng hợp đứa trẻ được Lưu Mộng nhặt được?

Tại sao đứa trẻ ở bệnh viện nhà họ Thẩm lại bị đưa đi? Nếu là trả thù, tại sao không ra tay tàn độc? Mục đích của kẻ đứng sau là gì?

Không có được thông tin hữu ích, cộng thêm việc Trình Cẩn sau khi trút giận cũng ỉu xìu hết cả người, thế nên mọi người cũng không muốn trì hoãn nữa, mặc kệ tiếng gào thét của Trình Dũng liền nhanh chóng rời đi.

Cứ coi như Trình Dũng chỉ là tấm chắn bên ngoài, nhưng tổn thương đối với Trình Quân và Trình Cẩn là thật, sự trừng phạt của pháp luật chắc chắn sẽ không thể thiếu.

Thẩm Trường Canh nhìn nhóc con gầy yếu bên cạnh, so với Tɧẩʍ ɖυ hoạt bát, trên người Trình Cẩn mang theo một cảm giác dồn nén bất lực, thậm chí là tuyệt vọng.

"Tiểu Cẩn ngoan, con và anh con sẽ có tương lai tốt đẹp hơn." Ôm lấy cơ thể hơi run rẩy của Trình Cẩn, giọng nói của Thẩm Trường Canh trong hành lang trống trải trở nên vững vàng đến lạ.

"Chúng ta phải hướng về phía trước, con còn có các anh, còn có bầu trời đầy sao và biển rộng, cùng ánh sáng rực rỡ trải khắp nơi. Đừng sợ, ba luôn ở phía sau các con."

Trên đường về nhà vẫn im lặng, đầu Trình Cẩn dựa vào cửa sổ xe, bóng mi rơi trên khuôn mặt, trông yên tĩnh và đẹp đẽ vô cùng.

...

Nhìn ba rời đi, Tɧẩʍ ɖυ không chịu ngồi yên, vừa định lấy thân phận anh trai "chăm sóc" Trình Quân ngại ngùng thì bị tiếng ho nghiêm nghị của Thẩm Tinh Thước cắt ngang.

Ánh mắt thấp thoáng vẻ biết ơn của Trình Quân hướng về Thẩm Tinh Thước. Rõ ràng, Tɧẩʍ ɖυ quá nói nhiều, đến giờ cậu ấy vẫn chưa thể chịu nổi.

Thẩm Tinh Thước nhìn hai bệnh nhân ngồi ngay ngắn, đắc ý hắng giọng, trước khi mở miệng không quên liếc Tɧẩʍ ɖυ một cách đầy ẩn ý, rồi bắt đầu vẽ ra bản thiết kế về con đường âm nhạc của mình.

Từ việc ký hợp đồng với công ty đến khi ra mắt nhóm, thậm chí chi tiết đến việc làm thế nào để nổi tiếng và đứng trên bục nhận giải cao nhất, Tɧẩʍ ɖυ nghe đến chán, kéo cái chân trái bị què muốn bò ra ngoài.

14

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.