0 chữ
Chương 26
Chương 26
Lại một đề nghị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến cho khóe miệng Thẩm Trường Canh giật giật. Trình Cẩn cũng rùng mình một cái, vội vàng đáp lại trước khi Tɧẩʍ ɖυ nhiệt tình hướng dẫn: "Vâng ạ."
Không nghe thấy xưng hô, Thẩm Trường Canh có chút thất vọng. Trình Cẩn thấy vậy nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cảm thấy Tɧẩʍ ɖυ có vẻ ngớ ngẩn lại là người duy nhất có thể gỡ rối tình huống này.
Thẩm Tự Bạch thấy ba mẹ có chút kích động, liền dùng ánh mắt trấn an ba đừng nóng vội; nếu mấy đứa nhỏ vừa nhận thân đã gọi ba mẹ một cách thân thiết, thì mới thực sự là kỳ lạ.
Nhìn hai em trai không thể hiện cảm xúc ra ngoài, trong mắt Thẩm Tự Bạch thoáng hiện vẻ tự hào, thật tốt, nhà này ngoài anh ra còn có những đứa trẻ bình thường.
"Tiểu Quân, Tiểu Cẩn." Thẩm Tự Bạch mỗi lần gọi đều tránh gọi họ, thấy hai em trai nhìn mình, liền nhẹ nhàng nói vào chuyện chính.
"Bây giờ Trình Dũng đã bị giam giữ, với tội danh bạo lực gia đình." Thẩm Tự Bạch không định giấu giếm hai em trai, thậm chí còn cho họ quyền được biết và quyền lựa chọn.
"Kết quả xét nghiệm ADN đã có, chỉ cần hai em đồng ý, hộ khẩu có thể chuyển đến bất cứ lúc nào." Thẩm Tự Bạch vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hai em trai, thấy không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên nhân năm đó hai em đến nhà họ Trình vẫn chưa điều tra ra được, nên không thể kết tội buôn bán trẻ em, nhưng tội danh ngược đãi thì chắc chắn thành lập."
Biết nhà họ Thẩm không cố ý bỏ rơi mình, trong lòng Trình Quân liền cảm thấy thoải mái.
Cậu ấy im lặng không có nghĩa là không quan tâm. Trong những năm tháng khổ sở kia, cậu ấy cũng từng nghĩ liệu mình có phải con của Trình Dũng hay không.
Nhưng sự thất vọng tích tụ quá nhiều, từ khi Trình Quân bỏ học, cậu ấy đã tự làm tê liệt bản thân bằng những công việc làm thêm, nguyện vọng duy nhất là đưa em trai ra khỏi cái gia đình tồi tệ đó.
"Con muốn gặp ông ta." Nghe thấy kết cục của Trình Dũng, Trình Cẩn không khỏi nắm chặt tay, sự căm hận tràn ra khóe mắt.
Hôm qua cậu ta nghe rất rõ lời bác sĩ nói, nếu không được chăm sóc kịp thời, chân của Trình Quân rất có thể sẽ để lại di chứng.
Nhưng họ không có tiền, càng không có thời gian. Trình Quân càng không để em trai bỏ học nên sẽ chỉ biết hy sinh bản thân. Trình Cẩn không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của anh trai trong tương lai sẽ uất ức đến mức nào.
"Được." Thẩm Tự Bạch cũng có ý này, chỉ có nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ với Trình Dũng, hai anh em mới có thể sớm hòa nhập vào nhà họ Thẩm.
Tɧẩʍ ɖυ nghe anh cả và em trai nói chuyện, đặc biệt là kết cục có thể xảy ra với Trình Dũng, liền giơ tay làm dấu chiến thắng tỏ vẻ hả giận, rồi lại lặng lẽ rụt ngón tay lại dưới ánh mắt của mọi người.
Thẩm Trường Canh thấy người Trình Cẩn run lên, chỉ lặng lẽ thở dài, rồi cầm lấy chìa khóa xe ra hiệu cho cậu nhóc đi theo.
Con cái bị ấm ức, ông làm ba sao trốn ở phía sau nhìn được? Vậy thì quá vô nhân tính rồi.
Lâm Du Tĩnh xoa đầu Trình Cẩn, hai anh em gặp phải quá nhiều trắc trở, người phụ nữ ôn hòa trước giờ cũng hận không thể tự tay gϊếŧ chết kẻ thù.
Là người vợ kề vai sát cánh của Thẩm Trường Canh, Lâm Du Tĩnh đã gặp không ít kẻ thủ đoạn độc ác thậm chí là hèn hạ, nhưng đối xử tệ bạc với con ruột của mình như vậy, Trình Dũng tuyệt đối là người đầu tiên.
Bà khó có thể tin được, thái độ của Trình Dũng đối với con ruột của mình lại như vậy ... Trừ khi ông ta biết từ trước bọn trẻ không phải con mình.
Ba mẹ phẫn nộ, Thẩm Tự Bạch tiện tay lấy chiếc mũ che nắng trên giá treo đội lên đầu Trình Cẩn, xác định cậu nhóc không bị nắng chiếu mới chuẩn bị xuất phát.
"Vậy còn con?" Thấy mình sắp bị bỏ lại, Thẩm Tinh Thước không thể tin được ngồi thẳng lưng.
Em trai sắp đi, anh ta là thân trai tráng cao to lại ở nhà?
"Con đi làm gì?" Thẩm Trường Canh quay đầu nhìn thằng hai chỉ lớn xác chứ không lớn đầu, bực bội hỏi ngược lại: "Đánh ông ta một trận trước mặt cảnh sát à?"
"Hì hì…"
Thẩm Tinh Thước còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười hả hê, quay đầu lại thì thấy Tɧẩʍ ɖυ đang nhe răng cười vui vẻ.
Nhận ra mình quên tắt mic, Tɧẩʍ ɖυ tự bịt miệng mình lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
[Xong rồi, vui quá, lỡ cười thành tiếng rồi!]
Không nghe thấy xưng hô, Thẩm Trường Canh có chút thất vọng. Trình Cẩn thấy vậy nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cảm thấy Tɧẩʍ ɖυ có vẻ ngớ ngẩn lại là người duy nhất có thể gỡ rối tình huống này.
Thẩm Tự Bạch thấy ba mẹ có chút kích động, liền dùng ánh mắt trấn an ba đừng nóng vội; nếu mấy đứa nhỏ vừa nhận thân đã gọi ba mẹ một cách thân thiết, thì mới thực sự là kỳ lạ.
Nhìn hai em trai không thể hiện cảm xúc ra ngoài, trong mắt Thẩm Tự Bạch thoáng hiện vẻ tự hào, thật tốt, nhà này ngoài anh ra còn có những đứa trẻ bình thường.
"Tiểu Quân, Tiểu Cẩn." Thẩm Tự Bạch mỗi lần gọi đều tránh gọi họ, thấy hai em trai nhìn mình, liền nhẹ nhàng nói vào chuyện chính.
"Kết quả xét nghiệm ADN đã có, chỉ cần hai em đồng ý, hộ khẩu có thể chuyển đến bất cứ lúc nào." Thẩm Tự Bạch vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hai em trai, thấy không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên nhân năm đó hai em đến nhà họ Trình vẫn chưa điều tra ra được, nên không thể kết tội buôn bán trẻ em, nhưng tội danh ngược đãi thì chắc chắn thành lập."
Biết nhà họ Thẩm không cố ý bỏ rơi mình, trong lòng Trình Quân liền cảm thấy thoải mái.
Cậu ấy im lặng không có nghĩa là không quan tâm. Trong những năm tháng khổ sở kia, cậu ấy cũng từng nghĩ liệu mình có phải con của Trình Dũng hay không.
"Con muốn gặp ông ta." Nghe thấy kết cục của Trình Dũng, Trình Cẩn không khỏi nắm chặt tay, sự căm hận tràn ra khóe mắt.
Hôm qua cậu ta nghe rất rõ lời bác sĩ nói, nếu không được chăm sóc kịp thời, chân của Trình Quân rất có thể sẽ để lại di chứng.
Nhưng họ không có tiền, càng không có thời gian. Trình Quân càng không để em trai bỏ học nên sẽ chỉ biết hy sinh bản thân. Trình Cẩn không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của anh trai trong tương lai sẽ uất ức đến mức nào.
"Được." Thẩm Tự Bạch cũng có ý này, chỉ có nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ với Trình Dũng, hai anh em mới có thể sớm hòa nhập vào nhà họ Thẩm.
Thẩm Trường Canh thấy người Trình Cẩn run lên, chỉ lặng lẽ thở dài, rồi cầm lấy chìa khóa xe ra hiệu cho cậu nhóc đi theo.
Con cái bị ấm ức, ông làm ba sao trốn ở phía sau nhìn được? Vậy thì quá vô nhân tính rồi.
Lâm Du Tĩnh xoa đầu Trình Cẩn, hai anh em gặp phải quá nhiều trắc trở, người phụ nữ ôn hòa trước giờ cũng hận không thể tự tay gϊếŧ chết kẻ thù.
Là người vợ kề vai sát cánh của Thẩm Trường Canh, Lâm Du Tĩnh đã gặp không ít kẻ thủ đoạn độc ác thậm chí là hèn hạ, nhưng đối xử tệ bạc với con ruột của mình như vậy, Trình Dũng tuyệt đối là người đầu tiên.
Bà khó có thể tin được, thái độ của Trình Dũng đối với con ruột của mình lại như vậy ... Trừ khi ông ta biết từ trước bọn trẻ không phải con mình.
Ba mẹ phẫn nộ, Thẩm Tự Bạch tiện tay lấy chiếc mũ che nắng trên giá treo đội lên đầu Trình Cẩn, xác định cậu nhóc không bị nắng chiếu mới chuẩn bị xuất phát.
"Vậy còn con?" Thấy mình sắp bị bỏ lại, Thẩm Tinh Thước không thể tin được ngồi thẳng lưng.
Em trai sắp đi, anh ta là thân trai tráng cao to lại ở nhà?
"Con đi làm gì?" Thẩm Trường Canh quay đầu nhìn thằng hai chỉ lớn xác chứ không lớn đầu, bực bội hỏi ngược lại: "Đánh ông ta một trận trước mặt cảnh sát à?"
"Hì hì…"
Thẩm Tinh Thước còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười hả hê, quay đầu lại thì thấy Tɧẩʍ ɖυ đang nhe răng cười vui vẻ.
Nhận ra mình quên tắt mic, Tɧẩʍ ɖυ tự bịt miệng mình lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
[Xong rồi, vui quá, lỡ cười thành tiếng rồi!]
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
