0 chữ
Chương 56
Chương 56
Tuy nhiên ông ta cũng không vạch trần, chỉ thuận theo lời bố vợ nói:
“Đúng đó! Trưa nay bác sẽ bảo bác gái nấu món gà hầm nấm mà cháu thích!”
Kiều Cửu Nguyệt mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thản nhiên nói:
“Bác trai, thôi để hôm khác ạ! Cháu còn phải về báo cáo lại với đội trưởng nữa!”
Dù sao thì lúc Lục Hoài An và Kiều Vệ Đông khuân bao phân bón tới cũng đã nghe thấy cô nàng gọi giám đốc nhà máy là “bác trai”, còn xưng mình là “cháu gái”.
Mua bao phân mà còn kết được họ hàng nữa à?
“Cháu cứ về suy nghĩ cho kỹ nhé, nếu thấy ổn thì có thể tới làm ở nhà máy chúng ta.” Sau hai tiếng trò chuyện, ông ta đã xếp Kiều Cửu Nguyệt vào loại nhân tài kỹ thuật rồi.
“Vâng! Bác trai cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Kiều Cửu Nguyệt vừa nói vừa cười xã giao.
Cô sẽ không tới đâu.
Thực ra cô chỉ là từng nghe mấy vị chuyên gia nông học giảng sơ qua ở kiếp trước, sao mà so được với nhân tài thực thụ trong ngành chứ.
Dưới ánh mắt hâm mộ của các đội trưởng khác, nhóm Kiều Cửu Nguyệt chở năm bao phân bón lên máy kéo rời đi.
“Cửu Nguyệt, cậu định đi làm ở nhà máy phân bón thật sao?” Kiều Vệ Đông hỏi.
“Không, tớ phải về làm phó đội trưởng!”
Công việc này vừa gần nhà, vừa có biên chế, tuyệt vời quá còn gì!
Lý Tiền Tiến không nhịn được cười: “Cô không muốn tới nhà máy phân bón làm công nhân mà cứ nhất quyết quay về trồng ruộng à?”
Thành thật mà nói, anh ta thật sự không hiểu nổi cái logic này.
Vào làm ở nhà máy phân một tháng lương mấy chục đồng, còn về làm phó đội trưởng mỗi ngày được có mười công điểm, làm ăn kiểu gì được chứ?
“Đúng vậy đó!” Kiều Cửu Nguyệt không cảm thấy lựa chọn của mình có gì sai cả.
Cô có không gian riêng, có đất, kiếm tiền lúc nào chẳng được.
Tối hôm qua rảnh tay, cô tranh thủ vào không gian nhìn mấy luống cải bó xôi của mình, ngạc nhiên phát hiện chỉ mới có hai ngày mà rau đã mọc thành mầm non xanh mơn mởn.
Xem ra ở trong không gian, rau củ chỉ cần một tuần là lớn.
Cô không định trồng nhiều rau đâu, vì nông thôn ai cũng có đất tự canh.
Mà đem lên huyện bán thì lại phiền phức.
Trồng mấy loại có giá trị cao hơn thì hợp lý hơn, ví dụ như dược liệu chẳng hạn.
Đợi chúng lớn lên rồi đem bán cho tiệm thuốc là vừa đẹp.
Lúc đó có thể nói là “mò được trên núi”, tiền vào túi vẫn sạch sẽ.
Cách kiếm tiền này chỉ thích hợp để cô tự lập một cái quỹ riêng.
Muốn cả nhà cùng làm giàu bằng đôi tay thì vẫn cần lối đi khác.
“Đúng đó! Trưa nay bác sẽ bảo bác gái nấu món gà hầm nấm mà cháu thích!”
Kiều Cửu Nguyệt mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thản nhiên nói:
“Bác trai, thôi để hôm khác ạ! Cháu còn phải về báo cáo lại với đội trưởng nữa!”
Dù sao thì lúc Lục Hoài An và Kiều Vệ Đông khuân bao phân bón tới cũng đã nghe thấy cô nàng gọi giám đốc nhà máy là “bác trai”, còn xưng mình là “cháu gái”.
Mua bao phân mà còn kết được họ hàng nữa à?
“Cháu cứ về suy nghĩ cho kỹ nhé, nếu thấy ổn thì có thể tới làm ở nhà máy chúng ta.” Sau hai tiếng trò chuyện, ông ta đã xếp Kiều Cửu Nguyệt vào loại nhân tài kỹ thuật rồi.
“Vâng! Bác trai cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Kiều Cửu Nguyệt vừa nói vừa cười xã giao.
Thực ra cô chỉ là từng nghe mấy vị chuyên gia nông học giảng sơ qua ở kiếp trước, sao mà so được với nhân tài thực thụ trong ngành chứ.
Dưới ánh mắt hâm mộ của các đội trưởng khác, nhóm Kiều Cửu Nguyệt chở năm bao phân bón lên máy kéo rời đi.
“Cửu Nguyệt, cậu định đi làm ở nhà máy phân bón thật sao?” Kiều Vệ Đông hỏi.
“Không, tớ phải về làm phó đội trưởng!”
Công việc này vừa gần nhà, vừa có biên chế, tuyệt vời quá còn gì!
Lý Tiền Tiến không nhịn được cười: “Cô không muốn tới nhà máy phân bón làm công nhân mà cứ nhất quyết quay về trồng ruộng à?”
Thành thật mà nói, anh ta thật sự không hiểu nổi cái logic này.
Vào làm ở nhà máy phân một tháng lương mấy chục đồng, còn về làm phó đội trưởng mỗi ngày được có mười công điểm, làm ăn kiểu gì được chứ?
Cô có không gian riêng, có đất, kiếm tiền lúc nào chẳng được.
Tối hôm qua rảnh tay, cô tranh thủ vào không gian nhìn mấy luống cải bó xôi của mình, ngạc nhiên phát hiện chỉ mới có hai ngày mà rau đã mọc thành mầm non xanh mơn mởn.
Xem ra ở trong không gian, rau củ chỉ cần một tuần là lớn.
Cô không định trồng nhiều rau đâu, vì nông thôn ai cũng có đất tự canh.
Mà đem lên huyện bán thì lại phiền phức.
Trồng mấy loại có giá trị cao hơn thì hợp lý hơn, ví dụ như dược liệu chẳng hạn.
Đợi chúng lớn lên rồi đem bán cho tiệm thuốc là vừa đẹp.
Lúc đó có thể nói là “mò được trên núi”, tiền vào túi vẫn sạch sẽ.
Cách kiếm tiền này chỉ thích hợp để cô tự lập một cái quỹ riêng.
12
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
