TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Chương 57

Nhưng không vội, cô đã có manh mối rồi, cứ từ từ mà làm.

Mặt trời chiều dần ngả, mây đỏ tụ rồi tan, khói bếp lững lờ bay lên từ những mái nhà xa xa.

Ọc ọc~

Bụng của Kiều Cửu Nguyệt kêu lên phản đối, chắc là cuộc trò chuyện với giám đốc Lưu tiêu hao chất xám hơi nhiều, giờ thì cô đói rồi.

Tiếng bụng kêu không hề nhỏ, cô chắc chắn Lục Hoài An và Lý Tiền Tiến đều nghe thấy hết.

Nhưng mà hai người đó không ai cười cô cả.

“Hahahaha.~” Kiều Vệ Đông vừa lái máy kéo vừa phá lên cười:

“Cửu Nguyệt, trưa nay cậu ăn không no hả? Bụng cậu kêu giống y như con ếch ấy! Hahahaha.~”

Kiều Cửu Nguyệt: …

Cô không hề tức giận.

Vì cô là người có tư cách và khí chất.

"Áu!" Kiều Vệ Đông la oai oái khi bị cô véo mạnh một phát vào hông, không dám cười nữa.

“Tôi cũng đói rồi, mình đi ăn chút gì đi!” Lục Hoài An đề nghị. Thực ra anh cảm thấy Kiều Vệ Đông cũng có hơi oan, vì tiếng bụng kêu lúc nãy đúng là hơi giống tiếng ếch thật, mà lại có nét dễ thương nữa chứ.

Kiều Cửu Nguyệt có phần ngượng, cô thì có thể bình tĩnh mà phản đòn khi bị Kiều Vệ Đông chọc ghẹo.

Nhưng mà trước mặt Lục Hoài An thì lại thấy mất mặt.

“Tôi không đói.” Cô vừa dứt lời thì bụng lại không phối hợp mà kêu thêm một tiếng nữa.

Mất mặt chết đi được!

“Là tôi đói rồi.” Lục Hoài An vỗ vai Kiều Vệ Đông: “Đi ăn cơm đi, ăn xong rồi về!”

“Anh ơi, nhưng mà em không có tiền nha!” Kiều Vệ Đông vội nói.

“Anh mời! Muốn ăn gì thì cứ gọi!” Lục Hoài An rất thích tính cách thẳng thắn này của anh ta.

Chỉ có điều, anh đã đánh giá thấp độ “mặt dày” của người này: “Tuyệt vời quá anh Lục ơi! Em muốn ăn thịt kho tàu! Rồi cả bánh bao chiên! Với cả viên thịt Tứ Hỷ nữa! Còn muốn ăn...” thao thao bất tuyệt kể một đống món.

“Được!” Lục Hoài An sảng khoái đồng ý.

Cả nhóm kéo nhau tới quán ăn quốc doanh.

Nhưng mà còn máy kéo và bao phân bón thì phải có người trông.

“Em không trông đâu!” Kiều Vệ Đông sốt ruột muốn vô gọi món, cả đời anh ta tới quán quốc doanh được có mấy lần, chỉ đếm ở trên đầu ngón tay.

Anh ta còn kéo luôn Lục Hoài An lại: “Anh Lục cũng không trông được! Anh phải đi trả tiền nữa chứ!”

“Vậy mọi người cứ đi ăn đi!” Kiều Cửu Nguyệt đúng lúc chẳng muốn ăn cùng Lục Hoài An: “Tôi ở lại trông máy kéo và phân bón.”

"Thế thì sao được?" Kiều Vệ Đông không chịu: “Cậu là con gái, để ba người đàn ông bọn tôi đi thì chẳng phải quá ngại rồi sao?"

Ánh mắt anh ta liếc sang Lý Tiền Tiến.

12

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.