TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 55
Chương 55

“Sao nó vào được vậy?”

“Không thấy, tôi chỉ thấy nó nói với lão bảo vệ mấy câu, thế mà đã vào luôn rồi!”

“Thế mà lúc nãy tôi năn nỉ hết lời, lão cũng chẳng cho tôi vào!”

“Biết thế lúc nãy chúng ta…”

“Thôi đi! Nó vào được cũng chẳng có tác dụng gì! Chẳng lẽ chỉ vì nó là một cô bé xinh xắn dễ thương mà người ta lại bán phân bón cho nó sao?”

Không thể nào! Chắc chắn không thể!

Hai tiếng sau, Kiều Cửu Nguyệt bước ra.

“Thấy chưa? Đi ra tay không kìa! Tôi đã nói rồi, nó không thể nào mua được…”

“Kiều Vệ Đông! Mau vào đây khuân phân bón!”

Dưới ánh mắt ghen tị của những người xung quanh, Kiều Vệ Đông và Lục Hoài An lập tức vào trong nhà máy.

“Cừ thật đấy, Kiều Cửu Nguyệt! Em đúng là lợi hại quá rồi!” Lý Tiền Tiến không kìm được giơ ngón tay cái lên cho Kiều Cửu Nguyệt: “Em làm sao mà làm được vậy?”

Những người xếp hàng nãy giờ đều nín thở chờ câu trả lời.

“Bí mật.” Kiều Cửu Nguyệt nhướng mày, trong đôi mắt phảng phất sự thông minh.

Một người đứng gần đó lập tức tiến lên lấy lòng: “Cô bé, ban nãy bác đúng là có mắt không tròng, cháu xem có thể giúp bác mua mấy bao phân bón được không? Bác chờ nửa ngày rồi, eo đau lưng mỏi lắm rồi!”

Trên thực tế, tình hình phân bón lúc này vô cùng căng thẳng. Kiều Cửu Nguyệt có thể mua được phân bón là nhờ kiếp trước từng theo các nhà nông học nghiên cứu về phân bón trên đảo.

Lý do khiến sản xuất phân bón ở đầu những năm 70 không thể mở rộng chính là do nguồn cung than cục và vận tải đường sắt đều căng thẳng.

Sau này, đồng chí Chu đã thử nghiệm suốt ngày đêm, sử dụng vôi sống làm chất kết dính, trộn với than bột, sau đó sấy khô tạo thành than viên, từ đó giải quyết được vấn đề sản xuất phân bón cần dùng đến than bột.

Tất nhiên, cô không thể trực tiếp nói ra thành quả nghiên cứu của người khác với giám đốc nhà máy, mà chỉ đưa ra một số gợi ý.

Và nhờ vào điều này, cô đã đổi được năm bao phân bón.

“Tiểu đồng chí, cháu lại đây một chút!” Thấy cô bị một đám ông già vây quanh, bác bảo vệ kịp thời lên tiếng giải vây.

“Dạ tới liền!” Kiều Cửu Nguyệt hớn hở chạy tới bên bác bảo vệ, cười nói: “Ông có gì căn dặn ạ!”

“Trưa nay qua nhà bác cháu ăn cơm đi!” Ông lão vừa ngậm điếu thuốc vừa nói: “Ông cũng sẽ tới đó! Cả nhà mình ngồi lại với nhau một bữa đàng hoàng!”

Giám đốc Lưu là một người đàn ông trung niên lùn lùn, mập mạp. Nghe vậy ông ta liền lập tức hiểu ra con bé này vào nhà máy kiểu gì rồi.

13

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.