0 chữ
Chương 54
Chương 54
Ngô Xuân Vũ gật đầu.
Kiều Thanh Thanh chủ động bắt chuyện, vừa hay Ngô Xuân Vũ cũng thấy buồn chán, thế là hai người cũng dần trò chuyện rôm rả.
…
Lên đến huyện, nhóm Kiều Cửu Nguyệt liền đi thẳng tới nhà máy phân bón.
Bên ngoài đã có mấy chiếc máy kéo xếp hàng. Nhìn thấy bọn họ tới, có người lên tiếng hỏi: “Các cậu là người của đội nào vậy?”
“Thôn Tiểu An.” Kiều Vệ Đông đáp.
Mấy vị đội trưởng quay sang nhìn nhau, rồi hỏi tiếp: “Các cậu đến đây làm gì?”
“Mua phân bón!” Kiều Cửu Nguyệt nói tỉnh bơ, như thể đang mua bánh bao vậy.
“Mấy cái đứa nhỏ này, đừng đùa nữa!” Một vị đội trưởng lớn tuổi lắc đầu: “Ban nãy bên quân đoàn vừa kéo đi một xe rồi, chỗ còn lại chúng tôi cũng chưa chắc đã đủ chia đâu!”
“Đúng thế! Thôn Tiểu An ấy à, chúng tôi cũng từng nghe qua, còn chưa bằng một nửa thôn chúng tôi nữa! Cái thôn bé xíu như thế thì đừng có lãng phí công sức nữa, nghe lời ông già đây đi, đi chơi đi!”
Nghe thấy người ta chê thôn mình nhỏ, Kiều Vệ Đông giận đến mức cổ nổi cả gân xanh: “Nhỏ thì sao chứ? Đừng có mà khinh người quá đáng!”
“Mấy đứa đúng là không hiểu chuyện chút nào.” Một đội trưởng khác lên tiếng hòa giải: “Đừng phí thời gian ở đây, thật lòng mà nói, ngay cả bọn tôi cũng chưa chắc đã mua được đâu!”
Kiều Cửu Nguyệt chỉ mỉm cười, vỗ vai Kiều Vệ Đông rồi rảo bước đến chỗ bác bảo vệ nhà máy phân bón.
Trước khi mở miệng, cô đã đưa ra một bao thuốc lá Đại Tiền Môn mới mua trong huyện, loại không cần tem phiếu, giá ba hào rưỡi một gói.
“Cháu chào ông!” Cô gái nhỏ có gương mặt trứng ngỗng trắng nõn, lúm đồng tiền hiện lên khi cười trông vô cùng đáng yêu. “Cháu đến tìm bác cháu! Ông mở cửa giúp cháu với nhé!”
“Bác cháu là ai?” Ông lão nhận lấy bao thuốc.
Kiều Cửu Nguyệt chớp chớp mắt: “Bác cháu chính là giám đốc nhà máy phân bón của mình ạ!”
Ba người đàn ông phía sau nghe thấy Kiều Cửu Nguyệt nói dối tỉnh bơ, biểu cảm trở nên phức tạp.
Lục Hoài An không nhịn được mà khẽ cười, Kiều Vệ Đông thì bấm mạnh vào tay mình để không phá lên cười, còn Lý Tiền Tiến đành nghĩ đến chuyện chân mình bị thương mới giữ được vẻ nghiêm túc.
Ông lão bảo vệ gật đầu: “Được rồi! Cháu vào đi!”
Ông còn không biết từ khi nào con rể mình lại có thêm một đứa cháu gái cơ đấy?
Tuy nhiên, bác bảo vệ cũng chỉ cho mình Kiều Cửu Nguyệt vào, còn ba người Lục Hoài An phải chờ bên ngoài.
“Ơ? Con bé kia thật sự vào được rồi à?”
Những đội trưởng vừa mới khuyên răn ban nãy đều tròn mắt nhìn nhau.
Kiều Thanh Thanh chủ động bắt chuyện, vừa hay Ngô Xuân Vũ cũng thấy buồn chán, thế là hai người cũng dần trò chuyện rôm rả.
…
Lên đến huyện, nhóm Kiều Cửu Nguyệt liền đi thẳng tới nhà máy phân bón.
Bên ngoài đã có mấy chiếc máy kéo xếp hàng. Nhìn thấy bọn họ tới, có người lên tiếng hỏi: “Các cậu là người của đội nào vậy?”
“Thôn Tiểu An.” Kiều Vệ Đông đáp.
Mấy vị đội trưởng quay sang nhìn nhau, rồi hỏi tiếp: “Các cậu đến đây làm gì?”
“Mua phân bón!” Kiều Cửu Nguyệt nói tỉnh bơ, như thể đang mua bánh bao vậy.
“Mấy cái đứa nhỏ này, đừng đùa nữa!” Một vị đội trưởng lớn tuổi lắc đầu: “Ban nãy bên quân đoàn vừa kéo đi một xe rồi, chỗ còn lại chúng tôi cũng chưa chắc đã đủ chia đâu!”
“Đúng thế! Thôn Tiểu An ấy à, chúng tôi cũng từng nghe qua, còn chưa bằng một nửa thôn chúng tôi nữa! Cái thôn bé xíu như thế thì đừng có lãng phí công sức nữa, nghe lời ông già đây đi, đi chơi đi!”
“Mấy đứa đúng là không hiểu chuyện chút nào.” Một đội trưởng khác lên tiếng hòa giải: “Đừng phí thời gian ở đây, thật lòng mà nói, ngay cả bọn tôi cũng chưa chắc đã mua được đâu!”
Kiều Cửu Nguyệt chỉ mỉm cười, vỗ vai Kiều Vệ Đông rồi rảo bước đến chỗ bác bảo vệ nhà máy phân bón.
Trước khi mở miệng, cô đã đưa ra một bao thuốc lá Đại Tiền Môn mới mua trong huyện, loại không cần tem phiếu, giá ba hào rưỡi một gói.
“Cháu chào ông!” Cô gái nhỏ có gương mặt trứng ngỗng trắng nõn, lúm đồng tiền hiện lên khi cười trông vô cùng đáng yêu. “Cháu đến tìm bác cháu! Ông mở cửa giúp cháu với nhé!”
“Bác cháu là ai?” Ông lão nhận lấy bao thuốc.
Ba người đàn ông phía sau nghe thấy Kiều Cửu Nguyệt nói dối tỉnh bơ, biểu cảm trở nên phức tạp.
Lục Hoài An không nhịn được mà khẽ cười, Kiều Vệ Đông thì bấm mạnh vào tay mình để không phá lên cười, còn Lý Tiền Tiến đành nghĩ đến chuyện chân mình bị thương mới giữ được vẻ nghiêm túc.
Ông lão bảo vệ gật đầu: “Được rồi! Cháu vào đi!”
Ông còn không biết từ khi nào con rể mình lại có thêm một đứa cháu gái cơ đấy?
Tuy nhiên, bác bảo vệ cũng chỉ cho mình Kiều Cửu Nguyệt vào, còn ba người Lục Hoài An phải chờ bên ngoài.
“Ơ? Con bé kia thật sự vào được rồi à?”
Những đội trưởng vừa mới khuyên răn ban nãy đều tròn mắt nhìn nhau.
13
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
