TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 51

“Hôm nay cậu đến mà không gặp con, chắc là nhớ con rồi.”

Kiều Xuân Sinh và Kiều Thu Sinh liếc nhau, rồi cùng lắc đầu.

Trong cái nhà này, bọn họ cảm giác bản thân giống như người thừa vậy.

“Con cũng nhớ cậu.” Kiều Cửu Nguyệt thuận miệng nói, đồng thời nhắc luôn chuyện buổi chiều phải lên huyện: “Vậy đợi con mua phân bón về rồi cả nhà mình đi thăm bà ngoại nhé!”

“Mua phân bón?” Cả nhà bốn người đồng loạt tròn mắt ngạc nhiên.

Kiều Cửu Nguyệt thản nhiên gắp một miếng cá: “Đúng thế! Lúa trong thôn mình đang thiếu chất dinh dưỡng, nếu có phân bón thì ít nhất sản lượng cũng có thể tăng gấp đôi.”

Lý Diễm Hồng nhìn Kiều Kiến Quốc, sau đó đưa tay sờ trán con gái: “Cũng không sốt mà, sao lại bắt đầu nói nhảm thế này?”

“Em gái à, ăn cơm nhiều một chút, đừng mơ mộng hão huyền!” Kiều Xuân Sinh xoa đầu em gái: “Phân bón không phải thứ mà một ngôi làng nhỏ như mình có thể mơ đến đâu! E rằng ngay cả thôn Đại An cũng không dám nghĩ xa đến vậy.”

“Đúng đó! Nghe nói chỉ tiêu phân bón năm nay rất ít, phân bổ cho các đơn vị tiên tiến xong, lại chia tiếp cho hợp tác xã ưu tú, làm gì còn dư để phân phát!”

Kiều Kiến Quốc thở dài: “Nước mình vẫn quá thiếu phân bón! Không biết đến khi nào mới có thể sản xuất đủ dùng đây!”

Nhanh thôi! Kiều Cửu Nguyệt biết rõ khó khăn của nông dân hiện giờ, nhưng nhà nước cũng đang dốc sức gia tăng sản xuất phân bón để nâng cao sản lượng lương thực.

Chỉ cần chờ thêm vài năm nữa, nước mình sẽ trở thành quốc gia sản xuất phân bón lớn nhất thế giới!

“Con nhất định sẽ mua được phân bón!”

Ném lại một câu hùng hồn, Kiều Cửu Nguyệt cùng Kiều Vệ Đông đang chờ ngoài cửa cùng nhau đi đến thôn Đại An.

“Hai đứa nhỏ đó vừa nói muốn đi đâu cơ? Mua phân bón á? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

“Chắc là nói đùa thôi! Trẻ con nói năng không có chừng mực mà!”

“Cái con bé Kiều Cửu Nguyệt ấy khéo léo lanh lợi, biết đâu thực sự có thể mua về thì sao?” Một người trong thôn lên tiếng: “Lần trước nó bảo trị được bệnh đạo ôn, thế mà lại thật sự chữa khỏi bệnh đạo ôn đấy thôi!”

“Trong thôn chúng ta, hai đứa học cấp ba này cũng có bản lĩnh ghê nhỉ! Nguyệt nha đầu thì chữa bệnh cho cây trồng, nghe nói sắp được làm phó đội trưởng đội sản xuất rồi! Thanh nha đầu thì chữa bệnh ngoài da, nghe Đại Thúy nói, mặt của Tiểu Liên hết mụn hẳn rồi! Tương lai hai đứa này nhất định sẽ có tiền đồ lớn!”

“Tôi thấy vẫn là Thanh nha đầu lợi hại hơn! Biết chữa bệnh, sau này có thể làm bác sĩ! Nếu sau này mở một phòng khám, chắc chắn sẽ rất thành công!”

5

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.