TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52

Những lời này làm Kiều Thanh Thanh rất hài lòng. Cô ta khóa cửa nhà lại, rồi chuẩn bị đi lên huyện.

Cô ta có chuyện quan trọng cần làm.

Hai người Kiều Cửu Nguyệt đến thôn thì Đại An ghé qua nhà Lý Tiền Tiến trước, sau đó bốn người cùng nhau đến nhà đội trưởng Vương.

Lục Hoài An đưa ra thẻ sĩ quan, đội trưởng Vương liền lập tức đồng ý cho mượn máy kéo.

Nhưng khi nghe Kiều Vệ Đông nói bọn họ định đi mua phân bón, ông ta vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt như đang nhìn mấy kẻ ngốc, rồi chẳng buồn nói thêm gì.

"Đi đi! Đi đi!"

Nếu bọn họ mà thực sự mua được phân bón về, thì để họ Vương của ông ta viết ngược lại cũng được!

Rõ ràng chỉ là mấy thanh niên muốn mượn máy kéo của thôn bọn họ để ra oai mà thôi, mua phân bón cũng chỉ là cái cớ.

Năm ngoái, thôn Đại An suýt chút nữa trở thành thôn tiên tiến, thế mà còn không dám mơ đến chuyện này đấy!

Xem ra Kiều Đại Hải quả thật hồ đồ rồi, may mà mình không nghe lời ông ta mà phun cái thứ nước tỏi hành gì đó.

Dân làm ruộng như bọn họ, mùa màng thế nào cũng phải dựa vào trời, bày vẽ mấy thứ vớ vẩn kia thì có ích gì? Cùng lắm cũng chỉ để tự trấn an tinh thần mà thôi!

...

Vào thời điểm này, có một chiếc máy kéo trong thôn là chuyện rất đáng để tự hào.

Vậy nên, khi vừa nhìn thấy nó, Kiều Vệ Đông đã cảm thấy đây chính là "chiếc xe trong mơ" của mình.

Hồi đầu năm, công xã có tổ chức khóa đào tạo lái máy kéo, anh ta đã tham gia, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa có cơ hội lái lại.

Xoa xoa hai tay, Kiều Vệ Đông lập tức trèo lên ghế lái: "Ba người các cậu ngồi phía sau đi, để tôi lái!"

Anh ta sốt sắng đến mức như thể sợ Lục Hoài An và Lý Tiền Tiến sẽ tranh giành với mình vậy.

Tuy Lý Tiền Tiến cũng có chút hứng thú với việc lái thử, nhưng chân anh ta lại không phối hợp, đành phải để Lục Hoài An giúp mình trèo lên thùng xe phía sau.

Còn Lục Hoài An thì càng mừng thầm với cách sắp xếp này.

Anh ngồi ở giữa, bên trái chính là Kiều Cửu Nguyệt.

Giống như lần đầu tiên gặp nhau ở kiếp trước, cô cũng buộc hai bím tóc đơn giản như các cô gái trong thôn.

Gió nhẹ thổi qua mang theo hương quế quen thuộc, là mùi hương trong ký ức của anh.

Chỉ khác là, dường như bây giờ cô không còn thích nói chuyện nữa.

Chỉ lặng lẽ nhìn phong cảnh bên đường, không biết đang nghĩ gì.

Những tiếng ríu rít mà kiếp trước anh từng chán ghét, giờ đây lại khiến anh vô cùng hoài niệm.

5

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.