TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

"Không cần đâu." Kiều Thanh Thanh lùi lại một bước, giọng cứng rắn: “Cháu lớn rồi, cũng nên về nhà thôi."

Nói xong, cô ta lập tức vác hành lý lên lưng, kéo lê đôi chân đau nhức, nghiến răng nhịn đau mà rời đi.

Nếu còn ở lại thêm một ngày thì cô ta chính là kẻ ngu!

Vừa đến trước cửa nhà mình, cô ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Chỉ nghe loáng thoáng từ nhà bên kia vọng đến giọng nói của Kiều Cửu Nguyệt: “Mẹ! Con còn muốn ở nhà mới cơ mà!"

Đúng là đám người tồi tệ!

May mà cô ta đã đi!

Mặc dù mỗi năm Kiều Kiến Quốc vẫn đến quét dọn hai lần, nhưng vì lâu rồi không có ai ở mà sân vườn đã mọc đầy cỏ dại.

Cô ta đẩy cửa chính vào, cửa sổ đã hỏng mất một nửa.

Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến cô ta đau đầu, Kiều Thanh Thanh chẳng biết phải dọn dẹp từ đâu.

Vì bận rộn thu dọn, cô ta còn chưa kịp ăn sáng thì đã nghe thấy tiếng chuông báo giờ làm việc vang lên.

Cắn răng kéo đôi chân đau đến tê dại ra đồng, việc đầu tiên cô ta làm chính là thông báo với Kiều Đại Hải rằng từ nay, tất cả điểm công lao động của mình phải được ghi vào sổ hộ khẩu riêng.

Kiều Đại Hải không nói nhiều, dứt khoát đồng ý.

Dì Vương, một người nhiều chuyện trong làng tò mò hỏi: “Thanh nha đầu, đang yên đang lành ở nhà Kiến Quốc, sao lại dọn về nhà rồi?"

"Cháu… nói thế nào nhỉ… Haiz!" Kiều Thanh Thanh cúi đầu, uất ức cắm cúi làm việc, vẻ mặt đầy tâm sự.

Dáng vẻ nửa muốn nói nửa không này để lại rất nhiều không gian cho người khác suy đoán.

Dì Vương liếc nhìn mấy phụ nữ bên cạnh, vừa làm vừa nhỏ giọng bàn tán: “Chẳng lẽ là nhà Diễm Hồng đuổi con bé đi sao?"

"Chẳng phải lúc trước đã hứa sẽ nuôi nó sao? Giờ lại đuổi đi, xem ra Diễm Hồng cũng chẳng phải loại bao dung gì đâu!"

"Nếu cô rộng lượng thế sao không đón nó về nhà chị nuôi luôn đi?" Lâm Bình vừa đi ngang qua liền châm chọc: “Nó ăn mặc chẳng phải còn hơn cả con gái chị sao? Nuôi một đứa cháu mà không được đánh, không được mắng, chẳng lẽ còn phải đội lên đầu thờ làm Quan Âm Bồ Tát chắc?"

Dì Vương xấu hổ cười gượng rồi im lặng, bà ta không dám cãi nhau với Lâm Bình.

Không chỉ vì cãi không lại, mà quan trọng hơn là tuy đội trưởng trông cao to thô kệch, nhưng lại rất cưng chiều vợ. Ai dám đắc tội với vợ ông ta thì cứ chuẩn bị tinh thần bị phân công làm những việc cực nhọc nhất đi!

"Thanh Thanh! Cậu nhìn mặt mình này!" Kiều Tiểu Liên chạy đến, trông rất phấn khởi. Nhưng khi nhìn thấy Kiều Thanh Thanh, cô ta lại vô cùng ngạc nhiên: "Cậu bị sao vậy?"

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.