0 chữ
Chương 44
Chương 44
"Chú…"
Lý Diễm Hồng bước lên, định nắm lấy tay Kiều Thanh Thanh, nhưng đôi bàn tay kia vừa bị Kiều Cửu Nguyệt đánh tới mức be bét máu thịt, bà đành đổi sang nắm lấy cánh tay cô ta, giọng điệu đầy châm chọc: “Chuyển về nhà bên cạnh đi. Sau này nhớ chú thì cứ về thăm, đỡ hơn để cái tay này của cháu lại phát bệnh, lỡ có lần nào mò nhầm phòng rồi lại bị đánh chết thì sao?"
Kiều Kiến Quốc cảm thấy vợ mình nói rất có lý: “Thanh Thanh, thím cháu nói cũng đúng đấy."
Dù sao chuyện hôm nay ông cũng không trách được con gái mình.
Nếu thật sự là trộm mò vào phòng, thì màn phản đòn này phải gọi là xuất sắc.
Hơn nữa, vì Kiều Thanh Thanh mà suốt bao năm qua ông với vợ đã cãi nhau không ngừng, trong lòng ông vốn đã cảm thấy có lỗi với bà từ lâu.
Kiều Thanh Thanh: …
Cô ta vừa hé miệng thì vết thương ở khóe môi đau nhói, giọng yếu ớt: “Thế thì… cũng phải chờ đến sáng mai chứ? Đêm hôm thế này cháu còn chưa thu dọn đồ đạc mà!"
"Đương nhiên là được rồi.” Kiều Cửu Nguyệt tươi cười, khoác tay cô ta như chị em thân thiết: “Dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà."
Kiều Thanh Thanh: …
Thỏa thuận xong, cô ta lê thân thể đau đớn như tàn phế đi ra nhà vệ sinh.
Kiều Cửu Nguyệt ra tay tàn nhẫn quá, suýt chút nữa khiến cô ta đau đến són cả ra quần.
Đi vệ sinh xong quay lại sân, cô ta vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng Kiều Cửu Nguyệt.
Một ý nghĩ lóe lên, cô ta rón rén bước tới, ghé sát tai vào cửa.
Trước tiên, cô ta nghe thấy giọng của Kiều Cửu Nguyệt: “Mẹ, sao mẹ lại để Thanh Thanh chuyển đi chứ? Chẳng phải đến lúc anh cả cưới vợ còn định dùng nhà của cô ta sao? Con còn tính ở thử nhà mới trước cơ!"
"Ôi trời! Mẹ quên mất chuyện đó rồi! Vậy sáng mai mẹ sẽ tìm cách giữ nó lại!"
"Tốt quá!" Kiều Cửu Nguyệt cười rạng rỡ: “Mẹ ơi, con muốn ở nhà mới!"
Kiều Thanh Thanh: …
Một đôi mẹ con ác độc!
Thế mà dám nhắm vào căn nhà của cô ta!
Nằm mơ đi!
Cô ta sẽ không để bọn họ được như ý đâu!
Không chút chần chừ, cô ta lập tức thu dọn hành lý, quyết định phải rời khỏi đám người này ngay trong đêm.
Không chỉ vậy, cô ta còn phải nghĩ cách hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ!
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Diễm Hồng nhìn thấy Kiều Thanh Thanh đã gói ghém hành lý xong xuôi, trên mặt gượng gạo nở một nụ cười: “Thanh Thanh à, hôm qua thím nghĩ lại rồi, cháu vẫn nên ở lại đi. Nhà cháu để lâu như thế, mái nhà có khi còn chưa sửa đâu, đặt hành lý xuống đi, thím nấu cho cháu ít trứng ăn!"
Lý Diễm Hồng bước lên, định nắm lấy tay Kiều Thanh Thanh, nhưng đôi bàn tay kia vừa bị Kiều Cửu Nguyệt đánh tới mức be bét máu thịt, bà đành đổi sang nắm lấy cánh tay cô ta, giọng điệu đầy châm chọc: “Chuyển về nhà bên cạnh đi. Sau này nhớ chú thì cứ về thăm, đỡ hơn để cái tay này của cháu lại phát bệnh, lỡ có lần nào mò nhầm phòng rồi lại bị đánh chết thì sao?"
Kiều Kiến Quốc cảm thấy vợ mình nói rất có lý: “Thanh Thanh, thím cháu nói cũng đúng đấy."
Dù sao chuyện hôm nay ông cũng không trách được con gái mình.
Nếu thật sự là trộm mò vào phòng, thì màn phản đòn này phải gọi là xuất sắc.
Hơn nữa, vì Kiều Thanh Thanh mà suốt bao năm qua ông với vợ đã cãi nhau không ngừng, trong lòng ông vốn đã cảm thấy có lỗi với bà từ lâu.
Kiều Thanh Thanh: …
"Đương nhiên là được rồi.” Kiều Cửu Nguyệt tươi cười, khoác tay cô ta như chị em thân thiết: “Dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà."
Kiều Thanh Thanh: …
Thỏa thuận xong, cô ta lê thân thể đau đớn như tàn phế đi ra nhà vệ sinh.
Kiều Cửu Nguyệt ra tay tàn nhẫn quá, suýt chút nữa khiến cô ta đau đến són cả ra quần.
Đi vệ sinh xong quay lại sân, cô ta vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng Kiều Cửu Nguyệt.
Một ý nghĩ lóe lên, cô ta rón rén bước tới, ghé sát tai vào cửa.
Trước tiên, cô ta nghe thấy giọng của Kiều Cửu Nguyệt: “Mẹ, sao mẹ lại để Thanh Thanh chuyển đi chứ? Chẳng phải đến lúc anh cả cưới vợ còn định dùng nhà của cô ta sao? Con còn tính ở thử nhà mới trước cơ!"
"Tốt quá!" Kiều Cửu Nguyệt cười rạng rỡ: “Mẹ ơi, con muốn ở nhà mới!"
Kiều Thanh Thanh: …
Một đôi mẹ con ác độc!
Thế mà dám nhắm vào căn nhà của cô ta!
Nằm mơ đi!
Cô ta sẽ không để bọn họ được như ý đâu!
Không chút chần chừ, cô ta lập tức thu dọn hành lý, quyết định phải rời khỏi đám người này ngay trong đêm.
Không chỉ vậy, cô ta còn phải nghĩ cách hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ!
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Diễm Hồng nhìn thấy Kiều Thanh Thanh đã gói ghém hành lý xong xuôi, trên mặt gượng gạo nở một nụ cười: “Thanh Thanh à, hôm qua thím nghĩ lại rồi, cháu vẫn nên ở lại đi. Nhà cháu để lâu như thế, mái nhà có khi còn chưa sửa đâu, đặt hành lý xuống đi, thím nấu cho cháu ít trứng ăn!"
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
