0 chữ
Chương 46
Chương 46
Kiều Thanh Thanh vẫn cúi đầu, ánh mắt buồn bã phối hợp với khuôn mặt đầy vết thương, trông thật yếu đuối đáng thương: "Mình chuyển về nhà mình rồi."
Cô ta nhìn Kiều Tiểu Liên: "Mặt cậu đỡ mụn hơn nhiều rồi, nhớ kiên trì đắp mặt nạ sáng tối, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi."
"Được! Cảm ơn cậu nhé, Thanh Thanh." Kiều Tiểu Liên nhìn cô ta với gương mặt và thân thể đầy thương tích, cảm thấy đau lòng vô cùng. "Có phải Kiều Cửu Nguyệt lại bắt nạt cậu rồi không? Cô ta thật quá đáng!"
Kiều Thanh Thanh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Những vết thương này cũng là do cô ta đánh sao?"
"Thôi đừng hỏi nữa." Kiều Thanh Thanh mang vẻ mặt vừa chịu oan ức vừa kiên cường: "Sau này mình về nhà mình là được."
Chẳng bao lâu sau, chuyện này đã lan truyền khắp thôn, ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Kiều Cửu Nguyệt không hề hay biết, lúc này cô đang cùng Kiều Đại Hải kiểm tra tình trạng của lúa sau khi được phun thuốc vào tối qua.
"Triệu chứng đã giảm rồi!" Kiều Đại Hải mừng rỡ. "Những lá khô dường như đang dần xanh trở lại."
"Ừm, chắc khoảng vài ngày nữa là hồi phục thôi." Kiều Cửu Nguyệt kiểm tra gốc và thân lúa, vẫn có chút lo lắng.
Lá lúa có màu xanh đậm, mềm yếu và rũ xuống.
"Chú, lúa của chúng ta đang thiếu dinh dưỡng. Nếu muốn năng suất cao thì nhất định phải có phân hóa học!"
"Phân hóa học à?" Kiều Đại Hải xua tay. "Chuyện đó thì thôi đừng mơ tới nữa, phân hóa học ở huyện Vĩnh An đều có định mức cả. Trước tiên phân cho ruộng thí nghiệm, sau đó đến các binh đoàn xuất sắc, rồi đến các thôn ưu tú. Làm gì có phần của thôn ta!"
"Chú, chú chỉ cần dẫn cháu đến nhà máy phân bón, cháu đảm bảo sẽ mua được."
Thái độ nghiêm túc của Kiều Cửu Nguyệt khiến Kiều Đại Hải có chút e dè.
Đứa nhỏ này chắc chắn là đang nói khoác!
Nhà máy phân bón sao có thể để ý đến người nhỏ bé như bọn họ chứ?
"Con à, thôi đừng mơ mộng nữa! Chúng ta cứ chăm chỉ bón phân chuồng là được rồi!"
Phân hóa học đều được phân bổ theo chỉ tiêu, có tiền cũng không mua được đâu.
Nhưng Kiều Cửu Nguyệt không hề đùa cợt: "Chú ơi, chú cứ suy nghĩ kỹ đi. Cháu đã nói mua được là chắc chắn mua được. Nếu không mua được, cháu để chú tùy ý xử lý!"
"Con bé này!" Kiều Đại Hải cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa cố chấp, lại còn có phần ngốc nghếch. "Chú có thể xử lý con thế nào chứ?"
Con trai và vợ chú không làm loạn lên mới lạ!
"Bố! Con tin Cửu Nguyệt!" Kiều Vệ Đông không biết đã đứng cạnh từ khi nào. Phải nói rằng mấy ngày nay anh ta vui vẻ hết nấc, ngày nào Lý Tiền Tiến cũng đến tìm anh ta chơi, còn dẫn theo một bộ đội giải phóng chỉ biết cắm đầu làm việc, giúp anh ta kiếm công điểm mỗi ngày.
Cô ta nhìn Kiều Tiểu Liên: "Mặt cậu đỡ mụn hơn nhiều rồi, nhớ kiên trì đắp mặt nạ sáng tối, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi."
"Được! Cảm ơn cậu nhé, Thanh Thanh." Kiều Tiểu Liên nhìn cô ta với gương mặt và thân thể đầy thương tích, cảm thấy đau lòng vô cùng. "Có phải Kiều Cửu Nguyệt lại bắt nạt cậu rồi không? Cô ta thật quá đáng!"
Kiều Thanh Thanh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Những vết thương này cũng là do cô ta đánh sao?"
"Thôi đừng hỏi nữa." Kiều Thanh Thanh mang vẻ mặt vừa chịu oan ức vừa kiên cường: "Sau này mình về nhà mình là được."
Chẳng bao lâu sau, chuyện này đã lan truyền khắp thôn, ai nấy đều bàn tán xôn xao.
"Triệu chứng đã giảm rồi!" Kiều Đại Hải mừng rỡ. "Những lá khô dường như đang dần xanh trở lại."
"Ừm, chắc khoảng vài ngày nữa là hồi phục thôi." Kiều Cửu Nguyệt kiểm tra gốc và thân lúa, vẫn có chút lo lắng.
Lá lúa có màu xanh đậm, mềm yếu và rũ xuống.
"Chú, lúa của chúng ta đang thiếu dinh dưỡng. Nếu muốn năng suất cao thì nhất định phải có phân hóa học!"
"Phân hóa học à?" Kiều Đại Hải xua tay. "Chuyện đó thì thôi đừng mơ tới nữa, phân hóa học ở huyện Vĩnh An đều có định mức cả. Trước tiên phân cho ruộng thí nghiệm, sau đó đến các binh đoàn xuất sắc, rồi đến các thôn ưu tú. Làm gì có phần của thôn ta!"
"Chú, chú chỉ cần dẫn cháu đến nhà máy phân bón, cháu đảm bảo sẽ mua được."
Đứa nhỏ này chắc chắn là đang nói khoác!
Nhà máy phân bón sao có thể để ý đến người nhỏ bé như bọn họ chứ?
"Con à, thôi đừng mơ mộng nữa! Chúng ta cứ chăm chỉ bón phân chuồng là được rồi!"
Phân hóa học đều được phân bổ theo chỉ tiêu, có tiền cũng không mua được đâu.
Nhưng Kiều Cửu Nguyệt không hề đùa cợt: "Chú ơi, chú cứ suy nghĩ kỹ đi. Cháu đã nói mua được là chắc chắn mua được. Nếu không mua được, cháu để chú tùy ý xử lý!"
"Con bé này!" Kiều Đại Hải cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa cố chấp, lại còn có phần ngốc nghếch. "Chú có thể xử lý con thế nào chứ?"
Con trai và vợ chú không làm loạn lên mới lạ!
"Bố! Con tin Cửu Nguyệt!" Kiều Vệ Đông không biết đã đứng cạnh từ khi nào. Phải nói rằng mấy ngày nay anh ta vui vẻ hết nấc, ngày nào Lý Tiền Tiến cũng đến tìm anh ta chơi, còn dẫn theo một bộ đội giải phóng chỉ biết cắm đầu làm việc, giúp anh ta kiếm công điểm mỗi ngày.
3
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
