0 chữ
Chương 43
Chương 43
Lúc này, Kiều Thanh Thanh chỉ còn biết hy vọng vào người chú Kiều Kiến Quốc mềm lòng: “Chú, chú tin cháu đi, cháu thật sự chỉ muốn quan tâm đến chị họ thôi!"
"Không chịu nói thật phải không?" Kiều Xuân Sinh vặn mạnh cánh tay cô ta ra sau, đau đến mức suýt khiến cô ta ngất đi.
Dù Kiều Kiến Quốc có chút không đành lòng, nhưng con gái mình vẫn đang khóc trước mặt, so với người ngoài, dĩ nhiên con gái ruột vẫn quan trọng hơn.
"Thanh Thanh, cháu cứ nói thật đi! Nếu không sau này Cửu Nguyệt sợ đến mức không ngủ nổi thì sao?"
Lý Diễm Hồng thấy chồng mình cuối cùng cũng chịu bảo vệ con gái một lần thì lập tức phối hợp, ôm con vào lòng: “Con gái đáng thương của mẹ ơi.~"
Trong lòng Kiều Thanh Thanh hận thấu xương cả nhà này. Mới chỉ nửa đêm vào phòng Kiều Cửu Nguyệt một lát mà cô ta đã sắp bị đánh thành tàn phế, thế mà đám người này vẫn chưa chịu buông tha.
[Hệ thống, mau ra giúp tôi với!]
Cô ta điên cuồng kêu gọi trong lòng!
Nhưng hệ thống lại chẳng buồn đáp lại.
Không còn cách nào, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể im lặng.
"Thế này đi!" Lý Diễm Hồng nhìn thời cơ đã đến: “Đưa nó lên công xã đi, để bọn họ xử theo tội trộm cắp, sau đó gửi đến nông trường cải tạo. Nhưng mà, chắc chắn chú nó sẽ không nỡ đâu, vậy thì cứ để nó quay về nhà cũ của nó đi!"
"Sao có thể như vậy được?" Kiều Thanh Thanh vội phản đối. Ở đây tuy không được ăn ngon mặc đẹp, nhưng có Kiều Kiến Quốc, cô ta cũng không đến mức chịu thiệt. Hằng năm vẫn có một bộ quần áo mới, không muốn làm việc thì cứ giả bệnh, chẳng lo đói khát.
Nếu cô ta quay về căn nhà cũ của mình, ai biết cuộc sống sẽ thê thảm đến mức nào chứ?
"Nếu không muốn về thì đi công xã!" Lý Diễm Hồng đã quyết, lần này nhất định phải nhân cơ hội này tống cổ con nhỏ lẳиɠ ɭơ này đi.
Thấy Kiều Thanh Thanh còn do dự, Lý Diễm Hồng lập tức ra hiệu cho con trai cả: “Dẫn nó đi công xã!"
Kiều Thanh Thanh lập tức ôm chặt chân giường của Kiều Cửu Nguyệt, hoảng sợ cầu xin: “Đừng đưa cháu lên công xã mà, cháu về nhà là được chứ gì!"
Cô ta thất vọng nhìn về phía Kiều Kiến Quốc: “Chú, chú còn nhớ năm xưa chú đã hứa với bố mẹ cháu như thế nào không?"
Ánh mắt Kiều Kiến Quốc trùng xuống, cả người như không còn đứng thẳng nổi.
Năm đó, chị dâu ông sơ ý sẩy chân rơi xuống giếng, anh trai ông nhảy xuống cứu, kết quả cả hai đều không thể quay lại.
Trước mặt dân làng, ông đã hứa sẽ đưa Kiều Thanh Thanh về nhà mình, chăm sóc cho cô ta đến khi trưởng thành.
"Không chịu nói thật phải không?" Kiều Xuân Sinh vặn mạnh cánh tay cô ta ra sau, đau đến mức suýt khiến cô ta ngất đi.
Dù Kiều Kiến Quốc có chút không đành lòng, nhưng con gái mình vẫn đang khóc trước mặt, so với người ngoài, dĩ nhiên con gái ruột vẫn quan trọng hơn.
"Thanh Thanh, cháu cứ nói thật đi! Nếu không sau này Cửu Nguyệt sợ đến mức không ngủ nổi thì sao?"
Lý Diễm Hồng thấy chồng mình cuối cùng cũng chịu bảo vệ con gái một lần thì lập tức phối hợp, ôm con vào lòng: “Con gái đáng thương của mẹ ơi.~"
Trong lòng Kiều Thanh Thanh hận thấu xương cả nhà này. Mới chỉ nửa đêm vào phòng Kiều Cửu Nguyệt một lát mà cô ta đã sắp bị đánh thành tàn phế, thế mà đám người này vẫn chưa chịu buông tha.
Cô ta điên cuồng kêu gọi trong lòng!
Nhưng hệ thống lại chẳng buồn đáp lại.
Không còn cách nào, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể im lặng.
"Thế này đi!" Lý Diễm Hồng nhìn thời cơ đã đến: “Đưa nó lên công xã đi, để bọn họ xử theo tội trộm cắp, sau đó gửi đến nông trường cải tạo. Nhưng mà, chắc chắn chú nó sẽ không nỡ đâu, vậy thì cứ để nó quay về nhà cũ của nó đi!"
"Sao có thể như vậy được?" Kiều Thanh Thanh vội phản đối. Ở đây tuy không được ăn ngon mặc đẹp, nhưng có Kiều Kiến Quốc, cô ta cũng không đến mức chịu thiệt. Hằng năm vẫn có một bộ quần áo mới, không muốn làm việc thì cứ giả bệnh, chẳng lo đói khát.
Nếu cô ta quay về căn nhà cũ của mình, ai biết cuộc sống sẽ thê thảm đến mức nào chứ?
"Nếu không muốn về thì đi công xã!" Lý Diễm Hồng đã quyết, lần này nhất định phải nhân cơ hội này tống cổ con nhỏ lẳиɠ ɭơ này đi.
Kiều Thanh Thanh lập tức ôm chặt chân giường của Kiều Cửu Nguyệt, hoảng sợ cầu xin: “Đừng đưa cháu lên công xã mà, cháu về nhà là được chứ gì!"
Cô ta thất vọng nhìn về phía Kiều Kiến Quốc: “Chú, chú còn nhớ năm xưa chú đã hứa với bố mẹ cháu như thế nào không?"
Ánh mắt Kiều Kiến Quốc trùng xuống, cả người như không còn đứng thẳng nổi.
Năm đó, chị dâu ông sơ ý sẩy chân rơi xuống giếng, anh trai ông nhảy xuống cứu, kết quả cả hai đều không thể quay lại.
Trước mặt dân làng, ông đã hứa sẽ đưa Kiều Thanh Thanh về nhà mình, chăm sóc cho cô ta đến khi trưởng thành.
3
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
