TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

"Trộm?" Kiều Xuân Sinh đang buồn ngủ lơ mơ cũng bật dậy, nhắm ngay đống lộn xộn kia đạp mạnh một phát. "Cho mày chết nhé! Cho mày chết nhé!"

"Hu hu… là em mà!" Kiều Thanh Thanh cảm giác mình sắp bị đánh đến mức chảy máu thất khiếu luôn rồi.

Kiều Kiến Quốc nghe thấy giọng này có chút quen thuộc, bèn tiến lên ngăn hai đứa con mình lại, kéo chăn ra.

Không nhận ra được.

Trước mặt là một cái đầu sưng vù như đầu heo, chỉ miễn cưỡng đoán được đó là một người phụ nữ.

Bốp!

Kiều Kiến Quốc giáng xuống một cái tát trời giáng, giận dữ quát: “Mày là con chuột từ đâu chui ra mà dám vào trộm đồ nhà ông hả?!"

"Hu hu hu… chú, sao ngay cả chú cũng đánh cháu?" Kiều Thanh Thanh vén tóc lên, đôi mắt sưng vù như cá chết trừng trừng nhìn đám người trước mặt. "Chẳng lẽ mấy người không thấy cháu là Thanh Thanh sao?"

Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến Kiều Cửu Nguyệt bật cười thành tiếng.

Cô tự véo vào đùi mình để kiềm chế cảm xúc, sau đó giả vờ áy náy nói: “Xin lỗi nha, Thanh Thanh. Đêm hôm khuya khoắt, em không ngủ mà vào phòng chị làm gì thế? Chị thấy có người lục tủ đồ của mình, liền nhớ đến chuyện dạo gần đây trong làng có trộm, nên sợ quá mới đánh bừa thôi. Chị không cố ý đâu, em không trách chị chứ?"

Kiều Thanh Thanh: …

Cô ta không có lý, giờ có muốn cãi cũng chẳng biết mở miệng từ đâu.

Lý Diễm Hồng thì lại sa sầm mặt: “Thanh Thanh, để thím nói cho cháu nghe nhé. Mấy hôm trước cháu đã lục phòng Cửu Nguyệt một lần rồi, thím nghĩ dù sao cũng là người trong nhà nên không nói gì. Vậy mà bây giờ cháu lại mò vào phòng chị cháu lục lọi lúc nửa đêm nửa hôm, cháu nói xem, chuyện này có khác gì trộm không? Cũng không trách chị cháu sẽ đánh cháu đâu!"

"Rốt cuộc em vào phòng em gái để lục cái gì?" Kiều Xuân Sinh vốn đã chán ghét đứa em họ này từ lâu. "Không khai ra thì bọn anh lại đánh tiếp đấy!"

"Không nói thì xem như là trộm thật, bọn anh sẽ nộp em lên công xã!" Kiều Thu Sinh cũng hậm hực phụ họa.

"Em..." Kiều Thanh Thanh gấp rút suy nghĩ, cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận mình vào đây để trộm đồ, nếu không sau này làm sao còn ở lại căn nhà này được nữa? "Em sợ chị họ bị lạnh, nên cố tình vào để đắp chăn cho chị ấy!"

"Em nói dối!" Kiều Cửu Nguyệt lập tức vạch trần: “Em lục lọi dưới gối của chị trước, sau đó lại mở hòm của chị ra, rõ ràng là muốn trộm đồ!"

Thấy Kiều Kiến Quốc có chút do dự, Kiều Cửu Nguyệt lập tức nức nở khóc: “Từ nhỏ em đã ở nhà chị, cái gì chị cũng phải chia một nửa cho em! Tại sao em vẫn vào trộm đồ của chị nhân lúc nửa đêm nửa hôm? Nếu không phải em đến để ăn trộm, chẳng lẽ nào em còn muốn hại chị sao?"

3

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.