0 chữ
Chương 41
Chương 41
“Vậy, chị ngủ đi.”
Kiều Thanh Thanh trở về phòng, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
[Kiều Cửu Nguyệt nói thẻ sắt mất rồi, tôi đoán là cô ta giấu đi rồi. Bây giờ phải làm sao đây?]
[Đó là chuyện của cô, cô còn 29 ngày nữa. Nếu không tìm được thẻ sắt thì hãy chuẩn bị tinh thần để mặt nổi mụn gấp mười lần nhé!]
Nghĩ đến hình ảnh mình soi gương, làn da nhẵn mịn phản chiếu trong nước, cô ta cảm thấy bản thân đẹp không tì vết.
Tuyệt đối không thể để lũ mụn đó quay lại!
[Tôi nhất định sẽ lấy được tấm thẻ sắt! Nhưng cậu phải giúp tôi thêm một chuyện nữa, phải làm cho Lục Hoài An thích tôi.]
Hôm nay cô ta đã phát hiện Lục Hoài An chủ động nói chuyện với Kiều Cửu Nguyệt, chắc chắn là bị Kiều Cửu Nguyệt quyến rũ!
Nhan sắc của cô ta không bằng Kiều Cửu Nguyệt, vậy nên phải tìm cách khác.
Hệ thống: [Lòng tham của con người đúng là đáng ghét!] – Tắt âm.
Lần một, lần hai, không có lần ba.
[Kiều Thanh Thanh, nếu cô còn dám nói nhảm thêm một câu nữa thì tôi sẽ khiến toàn bộ nốt rỗ trên mặt cô bung ra ngay lập tức!]
Kiều Thanh Thanh lập tức im bặt, không dám hé răng thêm lời nào nữa.
Lần này hệ thống không chịu nhượng bộ, điều đó khiến cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta nhất định phải nhanh chóng lấy được tấm thẻ sắt nhỏ kia.
…
Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, trong bóng tối, Kiều Cửu Nguyệt lập tức mở mắt.
Cô là người ngủ rất cảnh giác, chỉ cần một tiếng động khẽ cũng có thể khiến cô tỉnh giấc.
Người kia trước tiên thò tay lục lọi dưới gối của cô.
Sau đó lại lần mò xuống dưới ga giường.
Cuối cùng, đối phương quay người, đi thẳng đến chiếc rương gỗ sau lưng cô.
Chính là lúc này!
Kiều Cửu Nguyệt đột nhiên bật dậy, kéo mạnh chăn trùm kín đầu Kiều Thanh Thanh, sau đó tiện tay vớ lấy chiếc ghế, không chút do dự mà giáng từng cú mạnh mẽ xuống.
Cô làm việc gì cũng vậy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho triệt để.
Lần này, cô phải khiến Kiều Thanh Thanh không dám mò vào phòng mình thêm lần nào nữa.
"A a a a!" Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp màn đêm. "Đừng đánh nữa… là em!"
Kiều Cửu Nguyệt căn bản chẳng thèm nghe cô ta kêu than, chiếc ghế trong tay vẫn cứ giáng xuống một cách tàn nhẫn.
Hổ không gầm, ai cũng tưởng cô là mèo bệnh chắc?
Nghe thấy tiếng động, Lý Diễm Hồng cùng mấy người trong nhà vội vàng chạy đến.
Ghế gỗ vẫn tiếp tục vung lên. Kiều Cửu Nguyệt không đợi ai hỏi han gì, lập tức nức nở: “Hu hu… phòng con có trộm… đáng sợ quá!"
Mọi người: …
Kiều Thanh Thanh trở về phòng, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
[Kiều Cửu Nguyệt nói thẻ sắt mất rồi, tôi đoán là cô ta giấu đi rồi. Bây giờ phải làm sao đây?]
[Đó là chuyện của cô, cô còn 29 ngày nữa. Nếu không tìm được thẻ sắt thì hãy chuẩn bị tinh thần để mặt nổi mụn gấp mười lần nhé!]
Nghĩ đến hình ảnh mình soi gương, làn da nhẵn mịn phản chiếu trong nước, cô ta cảm thấy bản thân đẹp không tì vết.
Tuyệt đối không thể để lũ mụn đó quay lại!
[Tôi nhất định sẽ lấy được tấm thẻ sắt! Nhưng cậu phải giúp tôi thêm một chuyện nữa, phải làm cho Lục Hoài An thích tôi.]
Hôm nay cô ta đã phát hiện Lục Hoài An chủ động nói chuyện với Kiều Cửu Nguyệt, chắc chắn là bị Kiều Cửu Nguyệt quyến rũ!
Nhan sắc của cô ta không bằng Kiều Cửu Nguyệt, vậy nên phải tìm cách khác.
Lần một, lần hai, không có lần ba.
[Kiều Thanh Thanh, nếu cô còn dám nói nhảm thêm một câu nữa thì tôi sẽ khiến toàn bộ nốt rỗ trên mặt cô bung ra ngay lập tức!]
Kiều Thanh Thanh lập tức im bặt, không dám hé răng thêm lời nào nữa.
Lần này hệ thống không chịu nhượng bộ, điều đó khiến cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta nhất định phải nhanh chóng lấy được tấm thẻ sắt nhỏ kia.
…
Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, trong bóng tối, Kiều Cửu Nguyệt lập tức mở mắt.
Cô là người ngủ rất cảnh giác, chỉ cần một tiếng động khẽ cũng có thể khiến cô tỉnh giấc.
Người kia trước tiên thò tay lục lọi dưới gối của cô.
Sau đó lại lần mò xuống dưới ga giường.
Cuối cùng, đối phương quay người, đi thẳng đến chiếc rương gỗ sau lưng cô.
Kiều Cửu Nguyệt đột nhiên bật dậy, kéo mạnh chăn trùm kín đầu Kiều Thanh Thanh, sau đó tiện tay vớ lấy chiếc ghế, không chút do dự mà giáng từng cú mạnh mẽ xuống.
Cô làm việc gì cũng vậy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho triệt để.
Lần này, cô phải khiến Kiều Thanh Thanh không dám mò vào phòng mình thêm lần nào nữa.
"A a a a!" Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp màn đêm. "Đừng đánh nữa… là em!"
Kiều Cửu Nguyệt căn bản chẳng thèm nghe cô ta kêu than, chiếc ghế trong tay vẫn cứ giáng xuống một cách tàn nhẫn.
Hổ không gầm, ai cũng tưởng cô là mèo bệnh chắc?
Nghe thấy tiếng động, Lý Diễm Hồng cùng mấy người trong nhà vội vàng chạy đến.
Ghế gỗ vẫn tiếp tục vung lên. Kiều Cửu Nguyệt không đợi ai hỏi han gì, lập tức nức nở: “Hu hu… phòng con có trộm… đáng sợ quá!"
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
