TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

“Thì ra là vậy.” Kiều Cửu Nguyệt không vạch trần cô ta, chỉ khẽ cười. “Vậy em họ, em cũng đừng chữa mặt cho Kiều Tiểu Liên nữa. Mẹ cô ấy nổi tiếng là người khó đối phó nhất ở thôn Tiểu An. Đến lúc đó nếu lỡ em chữa sai rồi làm hủy luôn khuôn mặt của Kiều Tiểu Liên thì phải làm sao bây giờ?”

Cô trả lại lời quan tâm vừa nãy của Kiều Thanh Thanh. “Chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi, em sẽ không trách chị nhiều chuyện đấy chứ?”

Kiều Thanh Thanh tức đến mức suýt nghẹn.

Lại còn nguyền rủa cô ta làm hủy mặt của Kiều Tiểu Liên?

“Nhưng mà, chị cũng không cần lo lắng đâu.” Cô ta vội cười gượng: “Em đây có h... sự giúp đỡ, hơn nữa em thực sự biết một loại thảo dược có thể cải thiện làn da, vậy nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Kiều Cửu Nguyệt vươn tay nhéo nhẹ mặt cô ta. “Quả nhiên, mấy vết rỗ trên mặt em cũng biến mất rồi, xem ra loại thảo dược đó thực sự thần kỳ. Không biết nó tên là gì nhỉ? Chị cũng tiện đường giúp em kiểm tra xem có tác dụng phụ gì không.”

Kiều Thanh Thanh không ngờ Kiều Cửu Nguyệt còn biết diễn hơn cả mình. Cô ta làm sao biết được thứ cỏ kia tên gì chứ?

“Thực ra, em cũng chỉ vô tình tìm thấy trên núi thôi, không biết nó tên gì.”

Kiều Cửu Nguyệt nhướn mày, e rằng là nhờ vào cái hệ thống có thể biến mục nát thành thần kỳ kia nhỉ?

“À phải rồi, chị ơi, chiếc thẻ sắt chị nhặt được lúc trước đâu rồi?” Kiều Thanh Thanh vội chuyển chủ đề, không muốn để Kiều Cửu Nguyệt tiếp tục hỏi về thảo dược nữa.

“Có chuyện gì sao?”

Việc Kiều Thanh Thanh chủ động nhắc đến thẻ sắt đúng là đã chứng thực suy đoán của cô. Chắc chắn hệ thống đã gắn với Kiều Thanh Thanh, vì vậy mới khiến cô ta tới tìm mình đòi thẻ sắt.

Ánh mắt của Kiều Thanh Thanh lướt qua cổ cô, không thấy chiếc thẻ đâu thì bèn làm ra vẻ thân thiết: “Cửu Nguyệt tốt của em ơi, chị cho em mượn sợi dây chuyền đó đeo hai ngày đi!”

“E rằng không được rồi.” Kiều Cửu Nguyệt giả vờ tiếc nuối: “Sợi dây chuyền đó bị chị làm mất rồi.”

“Sao có thể chứ?” Kiều Thanh Thanh kích động, giọng có hơi cao. Rõ ràng hôm kia cô ta vừa lén đặt lại vào phòng Kiều Cửu Nguyệt, sao có thể mất được?

Chắc chắn là cô cố ý lừa mình!

Nhận ra bản thân thất thố, Kiều Thanh Thanh vội điều chỉnh lại sắc mặt: “Sao chị lại bất cẩn đến thế chứ, sao lại để mất dây chuyền rồi?”

“Không sao đâu, mất thì mất thôi, vốn dĩ cũng không phải thứ quan trọng gì.”

Kiều Cửu Nguyệt ngáp một cái: “Nếu em không còn chuyện gì nữa thì mau về phòng đi, chị buồn ngủ rồi.”

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.