0 chữ
Chương 39
Chương 39
Kiều Đại Hải khoanh tay sau lưng, điềm nhiên đáp: “Phun thuốc! Lúa nhà các ông không bị đạo ôn à?"
Trước đây, hai thôn gieo mạ cùng một thời điểm.
Nghe nhắc đến chuyện này, sắc mặt của đội trưởng Vương không khỏi trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn dè dặt nói: “Cũng có một số bị… Các ông dùng thuốc gì vậy?"
"Nước hành tỏi." Kiều Đại Hải phổ cập kiến thức cho ông ta: “Ai mà ngờ được thứ chúng ta ăn hàng ngày lại là thuốc nông nghiệp dân gian chứ! Đúng là thế hệ trẻ có học có khác, đầu óc linh hoạt hơn hẳn, bọn già như chúng mình cũng chịu thua rồi. Ông mau về thôn đi, đừng chậm trễ nữa, nếu không thì e là không cứu kịp đâu!"
Đôi mắt đen nhánh của đội trưởng Vương xoay chuyển vài vòng: “Được!"
Nhưng thực ra, ông ta không định làm ngay, mà muốn đợi xem lúa ở thôn Tiểu An có chuyển biến gì không rồi mới quyết định.
…
Tan làm, Kiều Thanh Thanh liền bị Diêu Đại Thúy càm ràm đến mức phải theo bà ta lên núi sau thôn. Cô ta hơi hối hận vì lúc trước nhanh miệng nhận lời giúp Kiều Tiểu Liên chữa mặt. Chỉ vì ăn có nửa con cá của nhà bọn họ mà bây giờ lại bị ép đến mức này!
Trời nhanh chóng tối xuống, may mà cô ta có mang theo đèn pin.
Không mất quá nhiều thời gian, cô ta đã tìm được loại thảo dược mà hệ thống yêu cầu.
Sau khi hái một nắm, cô ta mang thẳng đến nhà Kiều Tiểu Liên, dặn dò cô ta nghiền thuốc ra rồi đắp lên mặt sáng tối mỗi ngày.
Kiều Tiểu Liên đưa cho cô ta mấy miếng bánh đào tô. Kiều Thanh Thanh không ăn, mà sau khi về nhà liền đến phòng Kiều Cửu Nguyệt.
"Có chuyện gì?"
Kiều Cửu Nguyệt đã thay đồ ngủ, nằm trên giường, mượn ánh sáng của đèn dầu để đọc sách.
"Chị, em có mang cho chị một thứ ngon lắm đây! Bánh đào tô, thơm lắm, chị nếm thử đi!" Kiều Thanh Thanh cười nịnh nọt.
“Không cần đâu, em tự giữ lại mà ăn đi!” Kiều Cửu Nguyệt không ngờ mặt mũi Kiều Thanh Thanh lại dày đến vậy. Buổi chiều còn đối đầu với cô trên ruộng, buổi tối đã vội đổi sắc mặt như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Đúng là một con tắc kè hoa.
“Chị vẫn còn giận chuyện lúc chiều à?” Kiều Thanh Thanh cầm chiếc bánh đào tô trên tay, có chút ngượng ngùng. “Thực ra em cũng chỉ là đang nghĩ cho chị thôi. Chị nói xem, chuyện lớn như vậy mà chị cũng dám nhận, lỡ như không làm được rồi bị mọi người trách móc thì phải làm sao?”
Nếu Kiều Cửu Nguyệt không biết bộ mặt độc ác của cô ta trong kiếp trước, thì e rằng cô cũng đã bị dáng vẻ tỷ muội tình thâm này lừa gạt.
Trước đây, hai thôn gieo mạ cùng một thời điểm.
Nghe nhắc đến chuyện này, sắc mặt của đội trưởng Vương không khỏi trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn dè dặt nói: “Cũng có một số bị… Các ông dùng thuốc gì vậy?"
"Nước hành tỏi." Kiều Đại Hải phổ cập kiến thức cho ông ta: “Ai mà ngờ được thứ chúng ta ăn hàng ngày lại là thuốc nông nghiệp dân gian chứ! Đúng là thế hệ trẻ có học có khác, đầu óc linh hoạt hơn hẳn, bọn già như chúng mình cũng chịu thua rồi. Ông mau về thôn đi, đừng chậm trễ nữa, nếu không thì e là không cứu kịp đâu!"
Đôi mắt đen nhánh của đội trưởng Vương xoay chuyển vài vòng: “Được!"
Nhưng thực ra, ông ta không định làm ngay, mà muốn đợi xem lúa ở thôn Tiểu An có chuyển biến gì không rồi mới quyết định.
Tan làm, Kiều Thanh Thanh liền bị Diêu Đại Thúy càm ràm đến mức phải theo bà ta lên núi sau thôn. Cô ta hơi hối hận vì lúc trước nhanh miệng nhận lời giúp Kiều Tiểu Liên chữa mặt. Chỉ vì ăn có nửa con cá của nhà bọn họ mà bây giờ lại bị ép đến mức này!
Trời nhanh chóng tối xuống, may mà cô ta có mang theo đèn pin.
Không mất quá nhiều thời gian, cô ta đã tìm được loại thảo dược mà hệ thống yêu cầu.
Sau khi hái một nắm, cô ta mang thẳng đến nhà Kiều Tiểu Liên, dặn dò cô ta nghiền thuốc ra rồi đắp lên mặt sáng tối mỗi ngày.
Kiều Tiểu Liên đưa cho cô ta mấy miếng bánh đào tô. Kiều Thanh Thanh không ăn, mà sau khi về nhà liền đến phòng Kiều Cửu Nguyệt.
"Có chuyện gì?"
Kiều Cửu Nguyệt đã thay đồ ngủ, nằm trên giường, mượn ánh sáng của đèn dầu để đọc sách.
“Không cần đâu, em tự giữ lại mà ăn đi!” Kiều Cửu Nguyệt không ngờ mặt mũi Kiều Thanh Thanh lại dày đến vậy. Buổi chiều còn đối đầu với cô trên ruộng, buổi tối đã vội đổi sắc mặt như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Đúng là một con tắc kè hoa.
“Chị vẫn còn giận chuyện lúc chiều à?” Kiều Thanh Thanh cầm chiếc bánh đào tô trên tay, có chút ngượng ngùng. “Thực ra em cũng chỉ là đang nghĩ cho chị thôi. Chị nói xem, chuyện lớn như vậy mà chị cũng dám nhận, lỡ như không làm được rồi bị mọi người trách móc thì phải làm sao?”
Nếu Kiều Cửu Nguyệt không biết bộ mặt độc ác của cô ta trong kiếp trước, thì e rằng cô cũng đã bị dáng vẻ tỷ muội tình thâm này lừa gạt.
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
