0 chữ
Chương 38
Chương 38
“Đến lúc đó, chú sẽ đề nghị với công xã, để cháu làm phó đội trưởng của thôn ta!” Kiều Đại Hải thở dài: “Chúng ta đều đã già rồi, sau này vẫn phải dựa vào lớp trẻ có học vấn như cháu!”
Kiều Cửu Nguyệt mỉm cười: “Cảm ơn chú Đại Hải.”
Hành tỏi được giã nhuyễn lấy nước, năm cân hòa với một trăm cân nước, chiều hôm đó, dân làng đã vác bình phun thuốc lên lưng, làm theo chỉ dẫn của Kiều Cửu Nguyệt mà phun lên ruộng lúa.
Lục Hoài An cũng đã mang hơn mười cân hành lá và hai mươi cân tỏi từ ruộng riêng nhà Lý Tiền Tiến đến thôn Tiểu An.
Và cuối cùng anh cũng gom đủ can đảm để nói câu đầu tiên với Kiều Cửu Nguyệt: “Đồng chí Kiều Cửu Nguyệt, tôi đã mang hành tỏi nhà Lý Tiền Tiến đến rồi.”
Kiều Cửu Nguyệt dở khóc dở cười: …
“Đồng chí, vậy nhờ anh giúp tôi cảm ơn đồng chí Lý Tiền Tiến. Nhưng anh ấy cũng không phải người trong đại đội của chúng tôi, hay là để tôi nói với đội trưởng, bù cho đồng chí Lý Tiền Tiến ít tiền nhé?”
“Không cần đâu, cậu ấy… không cần tiền.” Lục Hoài An không hiểu vì sao bản thân lại lắp bắp, có lẽ là vì ánh mắt của cô gái ở trước mặt quá trong trẻo.
“Đồng chí Lý Tiền Tiến thật hào phóng!” Kiều Cửu Nguyệt có chút cạn lời.
Lục Hoài An ngơ ngác nhìn Kiều Cửu Nguyệt, một lúc sau lại buột miệng nói: “Em cười lên trông đẹp lắm!”
Kiều Cửu Nguyệt: …
‘Soạt’ một tiếng, cô lập tức thu lại nụ cười lịch sự.
Nếu không phải người đàn ông trước mặt mang khuôn mặt của Lục Hoài An, cô thật sự không dám tin đây lại là Lục Hoài An đấy.
Lần đầu gặp mặt đã nói mấy lời này với một cô nương, đúng là giống một tên lưu manh!
Nhận ra mình vừa nói gì, mặt Lục Hoài An lập tức ửng đỏ: “Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi. Giới thiệu một chút, tôi là Lục Hoài An.”
“Đồng chí Lục, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Kiều Cửu Nguyệt thực sự không thể bình tĩnh đứng trước mặt anh được nữa.
Bởi vì trong ánh mắt Lục Hoài An khi nhìn cô, cô đã thấy sự yêu thích.
Sự yêu thích của anh đối với cô.
Vì thế nên mới lắp bắp, mới đỏ mặt.
Kiếp trước, nỗi khổ sở vì theo đuổi mà chẳng được hồi đáp của cô lúc này lại trở nên có phần nực cười.
Lục Hoài An à, Lục Hoài An… tại sao kiếp này anh cứ phải xuất hiện ở trước mặt cô chứ? Tại sao không thể mỗi người một phương, chẳng liên quan gì đến nhau?
Cả buổi chiều, lúa ở thôn Tiểu An đều đã được phun thuốc.
Đội trưởng Vương của thôn Đại An bên cạnh cũng chạy sang xem tình hình. "Đại Hải à! Bên ông đang làm gì thế?"
Kiều Cửu Nguyệt mỉm cười: “Cảm ơn chú Đại Hải.”
Hành tỏi được giã nhuyễn lấy nước, năm cân hòa với một trăm cân nước, chiều hôm đó, dân làng đã vác bình phun thuốc lên lưng, làm theo chỉ dẫn của Kiều Cửu Nguyệt mà phun lên ruộng lúa.
Lục Hoài An cũng đã mang hơn mười cân hành lá và hai mươi cân tỏi từ ruộng riêng nhà Lý Tiền Tiến đến thôn Tiểu An.
Và cuối cùng anh cũng gom đủ can đảm để nói câu đầu tiên với Kiều Cửu Nguyệt: “Đồng chí Kiều Cửu Nguyệt, tôi đã mang hành tỏi nhà Lý Tiền Tiến đến rồi.”
Kiều Cửu Nguyệt dở khóc dở cười: …
“Đồng chí, vậy nhờ anh giúp tôi cảm ơn đồng chí Lý Tiền Tiến. Nhưng anh ấy cũng không phải người trong đại đội của chúng tôi, hay là để tôi nói với đội trưởng, bù cho đồng chí Lý Tiền Tiến ít tiền nhé?”
“Đồng chí Lý Tiền Tiến thật hào phóng!” Kiều Cửu Nguyệt có chút cạn lời.
Lục Hoài An ngơ ngác nhìn Kiều Cửu Nguyệt, một lúc sau lại buột miệng nói: “Em cười lên trông đẹp lắm!”
Kiều Cửu Nguyệt: …
‘Soạt’ một tiếng, cô lập tức thu lại nụ cười lịch sự.
Nếu không phải người đàn ông trước mặt mang khuôn mặt của Lục Hoài An, cô thật sự không dám tin đây lại là Lục Hoài An đấy.
Lần đầu gặp mặt đã nói mấy lời này với một cô nương, đúng là giống một tên lưu manh!
Nhận ra mình vừa nói gì, mặt Lục Hoài An lập tức ửng đỏ: “Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi. Giới thiệu một chút, tôi là Lục Hoài An.”
Bởi vì trong ánh mắt Lục Hoài An khi nhìn cô, cô đã thấy sự yêu thích.
Sự yêu thích của anh đối với cô.
Vì thế nên mới lắp bắp, mới đỏ mặt.
Kiếp trước, nỗi khổ sở vì theo đuổi mà chẳng được hồi đáp của cô lúc này lại trở nên có phần nực cười.
Lục Hoài An à, Lục Hoài An… tại sao kiếp này anh cứ phải xuất hiện ở trước mặt cô chứ? Tại sao không thể mỗi người một phương, chẳng liên quan gì đến nhau?
Cả buổi chiều, lúa ở thôn Tiểu An đều đã được phun thuốc.
Đội trưởng Vương của thôn Đại An bên cạnh cũng chạy sang xem tình hình. "Đại Hải à! Bên ông đang làm gì thế?"
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
