0 chữ
Chương 42
Chương 42
Ban đầu là vì tình riêng mà rời xa cha mẹ, giờ đây lại vì một chuyện nhỏ nhặt mà rời bỏ Hách Hoài Anh.
“Y đang lợi dụng tình cảm của thân nhân và người yêu để đâm dao vào tim họ! Mục Vân Ca thực sự quá tàn nhẫn!” Quý Thanh Nguyệt tức tối nói.
Viên Minh không ngạc nhiên trước phản ứng này, nhưng cũng không vội vàng phản bác.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành y bình tĩnh lại, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Em nói cha mẹ của Mục Vân Ca yêu y, vậy tại sao chỉ vì tương lai của võ quán mà ép y phải gả cho con trai của Trấn Thủ? Em lại nói Hách Hoài Anh yêu y, vậy vì cớ gì hắn lại sẵn sàng nghe theo an bài của cha mẹ để cưới người khác làm thê?”
Nếu những thứ đó cũng có thể được gọi là tình yêu, vậy thì tình yêu thật quá rẻ mạt.
Quý Thanh Nguyệt sững sờ, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Nhưng những chuyện đó chẳng phải vốn dĩ là lẽ thường hay sao?”
“Thanh Nguyệt, nếu năm đó cha em nhất quyết không cho chúng ta ở bên nhau, còn ép em thành thân với người khác, liệu em có chấp nhận số phận, cắt đứt quan hệ với ta không?”
Nghe vậy, Quý Thanh Nguyệt lập tức phản bác: “Tất nhiên là không! Dù có phải bỏ trốn, ta cũng nhất định ở bên chàng!”
Nói đến đây, y bỗng dừng lại. Đúng rồi… Nếu bản thân y cũng lựa chọn như vậy, vậy thì Mục Vân Ca làm thế nào có thể sai? Chẳng lẽ chỉ vì y không chịu khuất phục số phận mà đã đáng bị chỉ trích sao?
Viên Minh hiểu rằng việc thay đổi suy nghĩ của Quý Thanh Nguyệt không phải chuyện một sớm một chiều. Thấy y đã có chút ngộ ra, hắn cũng không nói thêm, chỉ nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cũng chỉ là một cuốn thoại bản mà thôi, mọi chuyện trong đó đều là hư cấu cả. Không đáng để vì nó mà hao tâm tổn trí. Mau ăn cơm đi.”
Nhưng Quý Thanh Nguyệt hiển nhiên không nghĩ như vậy. Những ngày tiếp theo, y dường như bị cuốn vào thoại bản, ngoài ăn ngủ ra thì lúc nào cũng ôm chặt nó trong tay.
Viên Minh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cuốn thoại bản kia mỏng như vậy, với kinh nghiệm đọc vô số sách của Quý Thanh Nguyệt, lẽ ra chỉ mất một ngày là có thể đọc xong.
Thấy khó hiểu, hắn liền hỏi.
Quý Thanh Nguyệt nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không biết… Trước đây đọc thoại bản chỉ để giải trí, đọc xong là xong. Nhưng lần này lại không giống vậy…”
Y cúi đầu, dịu dàng vuốt ve gương mặt u buồn nhưng thanh tú trên bìa sách: "Ta luôn cảm thấy y giống như một con người thật sự, một người bằng xương bằng thịt. Đọc hết câu chuyện của y rồi, lại chẳng nỡ đặt xuống."
Viên Minh có chút bất ngờ với câu trả lời này, nhưng quả thực không thể trách được.
Hàn Hoài Anh chưa tìm được Mục Vân Ca thì đã mắc trọng bệnh, lại còn gặp phải sơn tặc chặn đường. Lần này, hắn trốn nhà lén đi, chỉ mang theo một thư đồng yếu ớt, cả hai không có khả năng chống lại lũ cướp hung ác. Đúng lúc nguy cấp nhất, Mục Vân Ca xuất hiện.
Y đánh đuổi bọn cướp, cõng Hàn Hoài Anh đến y quán.
Đến khi tỉnh lại, Hàn Hoài Anh mới biết, sau khi rời đi, Mục Vân Ca không gặp nguy hiểm, mà còn ra tay cứu phu nhân của một vị đại quan. Từ đó, y theo hầu vị phu nhân ấy, trở thành hộ vệ thân cận.
Lần gặp lại sau đó, một người vận trang phục võ sĩ, khí chất hiên ngang, một người bệnh tật gầy gò, dáng vẻ đơn côi. Sự đối lập rõ rệt ấy khiến Hàn Hoài Anh lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự ti trước Mục Vân Ca, cũng đặt nền móng cho bi kịch về sau.
“Y đang lợi dụng tình cảm của thân nhân và người yêu để đâm dao vào tim họ! Mục Vân Ca thực sự quá tàn nhẫn!” Quý Thanh Nguyệt tức tối nói.
Viên Minh không ngạc nhiên trước phản ứng này, nhưng cũng không vội vàng phản bác.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành y bình tĩnh lại, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Em nói cha mẹ của Mục Vân Ca yêu y, vậy tại sao chỉ vì tương lai của võ quán mà ép y phải gả cho con trai của Trấn Thủ? Em lại nói Hách Hoài Anh yêu y, vậy vì cớ gì hắn lại sẵn sàng nghe theo an bài của cha mẹ để cưới người khác làm thê?”
Nếu những thứ đó cũng có thể được gọi là tình yêu, vậy thì tình yêu thật quá rẻ mạt.
Quý Thanh Nguyệt sững sờ, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Nhưng những chuyện đó chẳng phải vốn dĩ là lẽ thường hay sao?”
Nghe vậy, Quý Thanh Nguyệt lập tức phản bác: “Tất nhiên là không! Dù có phải bỏ trốn, ta cũng nhất định ở bên chàng!”
Nói đến đây, y bỗng dừng lại. Đúng rồi… Nếu bản thân y cũng lựa chọn như vậy, vậy thì Mục Vân Ca làm thế nào có thể sai? Chẳng lẽ chỉ vì y không chịu khuất phục số phận mà đã đáng bị chỉ trích sao?
Viên Minh hiểu rằng việc thay đổi suy nghĩ của Quý Thanh Nguyệt không phải chuyện một sớm một chiều. Thấy y đã có chút ngộ ra, hắn cũng không nói thêm, chỉ nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cũng chỉ là một cuốn thoại bản mà thôi, mọi chuyện trong đó đều là hư cấu cả. Không đáng để vì nó mà hao tâm tổn trí. Mau ăn cơm đi.”
Viên Minh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cuốn thoại bản kia mỏng như vậy, với kinh nghiệm đọc vô số sách của Quý Thanh Nguyệt, lẽ ra chỉ mất một ngày là có thể đọc xong.
Thấy khó hiểu, hắn liền hỏi.
Quý Thanh Nguyệt nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không biết… Trước đây đọc thoại bản chỉ để giải trí, đọc xong là xong. Nhưng lần này lại không giống vậy…”
Y cúi đầu, dịu dàng vuốt ve gương mặt u buồn nhưng thanh tú trên bìa sách: "Ta luôn cảm thấy y giống như một con người thật sự, một người bằng xương bằng thịt. Đọc hết câu chuyện của y rồi, lại chẳng nỡ đặt xuống."
Viên Minh có chút bất ngờ với câu trả lời này, nhưng quả thực không thể trách được.
Y đánh đuổi bọn cướp, cõng Hàn Hoài Anh đến y quán.
Đến khi tỉnh lại, Hàn Hoài Anh mới biết, sau khi rời đi, Mục Vân Ca không gặp nguy hiểm, mà còn ra tay cứu phu nhân của một vị đại quan. Từ đó, y theo hầu vị phu nhân ấy, trở thành hộ vệ thân cận.
Lần gặp lại sau đó, một người vận trang phục võ sĩ, khí chất hiên ngang, một người bệnh tật gầy gò, dáng vẻ đơn côi. Sự đối lập rõ rệt ấy khiến Hàn Hoài Anh lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự ti trước Mục Vân Ca, cũng đặt nền móng cho bi kịch về sau.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
