0 chữ
Chương 41
Chương 41
Thì ra tất cả là do cuốn thoại bản kia gây họa.
Trước đây, những thoại bản mà Quý Thanh Nguyệt thường đọc đều lấy nhân vật chính là những thư sinh đa tình hoặc tài tử phong lưu. Câu chuyện xoay quanh họ gặp gỡ những nữ tử hoặc ca nhi vừa xinh đẹp, vừa tài hoa, lại có tấm lòng rộng lượng. Sau đó, tất cả đều được họ đưa vào hậu viện, cuối cùng cùng nhau sống hòa thuận hạnh phúc.
Nhưng Viên Minh lại cảm thấy những câu chuyện như vậy thật vô lý. Tình yêu chân chính vốn ích kỷ, luôn chứa đựng sự chiếm hữu mạnh mẽ. Nếu thực sự yêu một người, làm sao có thể chấp nhận chia sẻ với kẻ khác?
Những câu chuyện này chẳng qua chỉ là một cách để chiều chuộng, bóp méo và tái định hình tư tưởng của người đọc sách. Nó khiến nam nhân cảm thấy hài lòng, đồng thời âm thầm định hướng tính cách của nữ tử và ca nhi, khiến họ lầm tưởng rằng chỉ khi “rộng lượng” mới có thể chiếm được tình cảm của phu quân, chỉ có “chia sẻ” mới là tình yêu vĩ đại.
Quý Thanh Nguyệt, người vốn yêu thích đọc thoại bản, hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự.
Y bĩu môi nói: “Họ Hách kia tài hoa hơn người, lại phong độ tiêu sái, có nhiều người thích chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Ta không hiểu tại sao Vân Ca lại tức giận đến mức bỏ đi.”
Viên Minh đưa tay day trán.
Người mà Quý Thanh Nguyệt nhắc đến – Hách Hoài Anh, chính là nam chính trong thoại bản. Hắn xuất thân danh môn, tài hoa xuất chúng, chưa đến tuổi thành niên đã vang danh khắp kinh thành. Những nữ tử và ca nhi ái mộ hắn nhiều không kể xiết.
Thế nhưng Hách Hoài Anh lại không giống những nam nhân khác. Hắn không chấp nhận hôn sự môn đăng hộ đối do gia đình sắp đặt, cũng không để mắt đến các tiểu thư danh môn trong kinh. Trong một lần ra ngoài du ngoạn, hắn gặp gỡ một ca nhi của võ quán tên Mục Vân Ca và nhanh chóng bị y hấp dẫn. Cả hai nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Nhưng du ngoạn thì không thể kéo dài mãi. Trước khi học viện khai giảng, Hách Hoài Anh đưa Mục Vân Ca về kinh, quỳ trước mặt cha mẹ, thề rằng đời này không lấy ai ngoài y.
Phụ mẫu nhà họ Hách không phải kẻ cổ hủ, chẳng bao lâu sau cũng gật đầu đồng ý. Nhưng điều kiện đặt ra là, Mục Vân Ca chỉ có thể làm thϊếp, còn chính thất của Hách Hoài Anh nhất định phải do cha mẹ chọn lựa.
Ban đầu, Hách Hoài Anh kiên quyết phản đối, nhưng trước sự ép buộc và dụ dỗ của phụ mẫu, cuối cùng hắn vẫn nhượng bộ.
Mục Vân Ca biết chuyện thì đau lòng đến tột độ, khóc nức nở, trách mình nhìn nhầm người, nhìn đá cuội mà ngỡ là minh châu. Y đã không ngần ngại từ bỏ cha mẹ chỉ vì Hách Hoài Anh. Bởi lẽ, ngay từ đầu, phụ mẫu của Mục Vân Ca cũng không chấp nhận chuyện tình này, việc Hách Hoài Anh đưa y đi thực chất là một cuộc bỏ trốn.
Sau đó, bất kể Hách Hoài Anh có ân cần dỗ dành ra sao, Mục Vân Ca cũng không nở nụ cười thêm lần nào nữa. Cho đến một ngày, khi Hách Hoài Anh ra ngoài đi học, y đã lặng lẽ bỏ đi.
Hách Hoài Anh biết chuyện thì vô cùng hối hận, lo sợ một ca nhi yếu đuối như Mục Vân Ca gặp nguy hiểm bên ngoài. Bất chấp sự phản đối của gia đình, hắn lập tức xin nghỉ học ở thư viện, thu dọn hành trang lên đường tìm kiếm y.
Quý Thanh Nguyệt đọc đến đoạn Hách Hoài Anh dầm mưa rồi ngã bệnh nặng trên đường tìm người, suýt chút nữa không qua khỏi, trong cơn mê sảng vẫn không ngừng gọi tên Mục Vân Ca thì cảm thấy bất bình thay cho hắn, trách móc Mục Vân Ca quá bướng bỉnh.
Trước đây, những thoại bản mà Quý Thanh Nguyệt thường đọc đều lấy nhân vật chính là những thư sinh đa tình hoặc tài tử phong lưu. Câu chuyện xoay quanh họ gặp gỡ những nữ tử hoặc ca nhi vừa xinh đẹp, vừa tài hoa, lại có tấm lòng rộng lượng. Sau đó, tất cả đều được họ đưa vào hậu viện, cuối cùng cùng nhau sống hòa thuận hạnh phúc.
Nhưng Viên Minh lại cảm thấy những câu chuyện như vậy thật vô lý. Tình yêu chân chính vốn ích kỷ, luôn chứa đựng sự chiếm hữu mạnh mẽ. Nếu thực sự yêu một người, làm sao có thể chấp nhận chia sẻ với kẻ khác?
Những câu chuyện này chẳng qua chỉ là một cách để chiều chuộng, bóp méo và tái định hình tư tưởng của người đọc sách. Nó khiến nam nhân cảm thấy hài lòng, đồng thời âm thầm định hướng tính cách của nữ tử và ca nhi, khiến họ lầm tưởng rằng chỉ khi “rộng lượng” mới có thể chiếm được tình cảm của phu quân, chỉ có “chia sẻ” mới là tình yêu vĩ đại.
Y bĩu môi nói: “Họ Hách kia tài hoa hơn người, lại phong độ tiêu sái, có nhiều người thích chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Ta không hiểu tại sao Vân Ca lại tức giận đến mức bỏ đi.”
Viên Minh đưa tay day trán.
Người mà Quý Thanh Nguyệt nhắc đến – Hách Hoài Anh, chính là nam chính trong thoại bản. Hắn xuất thân danh môn, tài hoa xuất chúng, chưa đến tuổi thành niên đã vang danh khắp kinh thành. Những nữ tử và ca nhi ái mộ hắn nhiều không kể xiết.
Thế nhưng Hách Hoài Anh lại không giống những nam nhân khác. Hắn không chấp nhận hôn sự môn đăng hộ đối do gia đình sắp đặt, cũng không để mắt đến các tiểu thư danh môn trong kinh. Trong một lần ra ngoài du ngoạn, hắn gặp gỡ một ca nhi của võ quán tên Mục Vân Ca và nhanh chóng bị y hấp dẫn. Cả hai nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Phụ mẫu nhà họ Hách không phải kẻ cổ hủ, chẳng bao lâu sau cũng gật đầu đồng ý. Nhưng điều kiện đặt ra là, Mục Vân Ca chỉ có thể làm thϊếp, còn chính thất của Hách Hoài Anh nhất định phải do cha mẹ chọn lựa.
Ban đầu, Hách Hoài Anh kiên quyết phản đối, nhưng trước sự ép buộc và dụ dỗ của phụ mẫu, cuối cùng hắn vẫn nhượng bộ.
Mục Vân Ca biết chuyện thì đau lòng đến tột độ, khóc nức nở, trách mình nhìn nhầm người, nhìn đá cuội mà ngỡ là minh châu. Y đã không ngần ngại từ bỏ cha mẹ chỉ vì Hách Hoài Anh. Bởi lẽ, ngay từ đầu, phụ mẫu của Mục Vân Ca cũng không chấp nhận chuyện tình này, việc Hách Hoài Anh đưa y đi thực chất là một cuộc bỏ trốn.
Hách Hoài Anh biết chuyện thì vô cùng hối hận, lo sợ một ca nhi yếu đuối như Mục Vân Ca gặp nguy hiểm bên ngoài. Bất chấp sự phản đối của gia đình, hắn lập tức xin nghỉ học ở thư viện, thu dọn hành trang lên đường tìm kiếm y.
Quý Thanh Nguyệt đọc đến đoạn Hách Hoài Anh dầm mưa rồi ngã bệnh nặng trên đường tìm người, suýt chút nữa không qua khỏi, trong cơn mê sảng vẫn không ngừng gọi tên Mục Vân Ca thì cảm thấy bất bình thay cho hắn, trách móc Mục Vân Ca quá bướng bỉnh.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
