0 chữ
Chương 43
Chương 43
Sau khi khỏi bệnh, Hàn Hoài Anh đưa Mục Vân Ca về nhà lần nữa. Vì chuyện trước đó, cha mẹ của Hàn gia càng chán ghét y hơn, nhưng trước mặt Hàn Hoài Anh lại làm ra vẻ như đã chấp nhận người con dâu này.
Bọn họ thuận lợi thành thân, nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại chẳng được như mong đợi.
Hàn Hoài Anh liên tục thi trượt khoa cử, Mục Vân Ca cũng không thể học theo khuôn phép của những tiểu thư khuê các. Những áp lực tích tụ dần dần gặm nhấm lý trí, cuối cùng khiến hắn trút hết bất mãn lên người mà hắn yêu thương nhất.
Hàn Hoài Anh bắt đầu hoài nghi, liệu bản thân có đáng để vì Mục Vân Ca mà bất chấp hiếu đạo, từ bỏ tiền đồ hay không. Mục Vân Ca cũng dần đánh mất phong thái vốn có, bị sự dè bỉu từ họ hàng, sự chèn ép của cha mẹ chồng bào mòn đến mức luôn trong trạng thái đề phòng, thấp thỏm lo âu.
Biến cố sau đó càng đẩy mối quan hệ của họ đến hồi kết, Tuy Hoa công chúa vừa mắt Hàn Hoài Anh, muốn chọn hắn làm phò mã.
Nếu là chàng trai tài năng năm ấy, Hàn Hoài Anh chắc chắn sẽ không chút do dự mà từ chối.
Nhưng bây giờ đã khác. Nhiều năm khoa cử không thành, khắp kinh thành cử nhân đông như cá chép qua sông, hắn chẳng là gì cả. Hơn nữa, Hàn phụ cũng không được triều đình coi trọng, còn bị kẻ thù chính trị hãm hại nhiều lần. Hàn Hoài Anh không thể trơ mắt nhìn gia tộc lụi bại, vì vậy hắn đồng ý.
Con gái thiên tử, sao có thể làm thϊếp?
Hàn Hoài Anh viện cớ không muốn Mục Vân Ca đau lòng, để tất cả mọi người lừa dối y. Đến tận ngày đại hôn, Mục Vân Ca mới biết rằng phu quân của mình sắp trở thành phò mã của người khác.
Một ca nhi mang thai vốn chẳng dễ dàng, vậy mà sau năm năm thành thân, hai người vẫn chưa có tin vui. Điều này khiến Mục Vân Ca ở Hàn gia chịu không ít lạnh nhạt. Thế mà ngay đúng ngày hôm ấy, y lại bắt mạch ra hỉ tín.
Mang theo niềm vui sướиɠ, y vội vàng trở về, muốn báo tin cho Hàn Hoài Anh. Nhưng vừa bước vào cổng lớn, đập vào mắt y lại là khắp nơi treo đầy hỷ lụa.
Tiếng nhạc vui vẻ vang vọng, khách khứa tấp nập, nâng chén cười nói rộn ràng. Hàn Hoài Anh vận hỉ phục đỏ thắm, giữa bàn tiệc nâng ly, nét mặt hoan hỉ thảnh thơi.
Năm đó, khi hai người thành thân, hôn lễ vô cùng đạm bạc. Khung cảnh náo nhiệt thế này, Mục Vân Ca chỉ từng thấy trong mộng, nhưng nay giấc mộng thành hiện thực, lại chẳng còn dính dáng gì đến y.
Nhìn tất cả những điều ấy, khóe môi Mục Vân Ca khẽ nhếch, không bước vào dù chỉ một bước mà quay người trở về y quán, uống một bát canh phá thai.
Tình tiết phá thai này là điều Viên Minh đã do dự rất lâu mới quyết định thêm vào. Trong bối cảnh một xã hội xem trọng lễ giáo, ca nhi nếu tự ý bỏ con ắt sẽ bị lên án nặng nề. Nhưng cuối cùng, Viên Minh vẫn giữ nguyên.
Không phải để thu hút sự chú ý, mà bởi vì hắn tin rằng, nếu Mục Vân Ca là một người có thật, y nhất định sẽ làm như vậy.
Dù cuộc sống sau hôn nhân không hạnh phúc, dù chịu bao ấm ức bên chồng, trái tim của Mục Vân Ca vẫn không hề thay đổi. Những diễn biến sau này chính là minh chứng cho điều đó.
Ngày hôm sau, Mục Vân Ca trở về Hàn phủ, ngay trước mặt cha mẹ Hàn Hoài Anh và công chúa, thẳng thắn nói ra chuyện mình đã bỏ đứa trẻ. Sau cùng, y thành công giành được một tờ hưu thư.
Bọn họ thuận lợi thành thân, nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại chẳng được như mong đợi.
Hàn Hoài Anh liên tục thi trượt khoa cử, Mục Vân Ca cũng không thể học theo khuôn phép của những tiểu thư khuê các. Những áp lực tích tụ dần dần gặm nhấm lý trí, cuối cùng khiến hắn trút hết bất mãn lên người mà hắn yêu thương nhất.
Hàn Hoài Anh bắt đầu hoài nghi, liệu bản thân có đáng để vì Mục Vân Ca mà bất chấp hiếu đạo, từ bỏ tiền đồ hay không. Mục Vân Ca cũng dần đánh mất phong thái vốn có, bị sự dè bỉu từ họ hàng, sự chèn ép của cha mẹ chồng bào mòn đến mức luôn trong trạng thái đề phòng, thấp thỏm lo âu.
Nếu là chàng trai tài năng năm ấy, Hàn Hoài Anh chắc chắn sẽ không chút do dự mà từ chối.
Nhưng bây giờ đã khác. Nhiều năm khoa cử không thành, khắp kinh thành cử nhân đông như cá chép qua sông, hắn chẳng là gì cả. Hơn nữa, Hàn phụ cũng không được triều đình coi trọng, còn bị kẻ thù chính trị hãm hại nhiều lần. Hàn Hoài Anh không thể trơ mắt nhìn gia tộc lụi bại, vì vậy hắn đồng ý.
Con gái thiên tử, sao có thể làm thϊếp?
Hàn Hoài Anh viện cớ không muốn Mục Vân Ca đau lòng, để tất cả mọi người lừa dối y. Đến tận ngày đại hôn, Mục Vân Ca mới biết rằng phu quân của mình sắp trở thành phò mã của người khác.
Một ca nhi mang thai vốn chẳng dễ dàng, vậy mà sau năm năm thành thân, hai người vẫn chưa có tin vui. Điều này khiến Mục Vân Ca ở Hàn gia chịu không ít lạnh nhạt. Thế mà ngay đúng ngày hôm ấy, y lại bắt mạch ra hỉ tín.
Tiếng nhạc vui vẻ vang vọng, khách khứa tấp nập, nâng chén cười nói rộn ràng. Hàn Hoài Anh vận hỉ phục đỏ thắm, giữa bàn tiệc nâng ly, nét mặt hoan hỉ thảnh thơi.
Năm đó, khi hai người thành thân, hôn lễ vô cùng đạm bạc. Khung cảnh náo nhiệt thế này, Mục Vân Ca chỉ từng thấy trong mộng, nhưng nay giấc mộng thành hiện thực, lại chẳng còn dính dáng gì đến y.
Nhìn tất cả những điều ấy, khóe môi Mục Vân Ca khẽ nhếch, không bước vào dù chỉ một bước mà quay người trở về y quán, uống một bát canh phá thai.
Tình tiết phá thai này là điều Viên Minh đã do dự rất lâu mới quyết định thêm vào. Trong bối cảnh một xã hội xem trọng lễ giáo, ca nhi nếu tự ý bỏ con ắt sẽ bị lên án nặng nề. Nhưng cuối cùng, Viên Minh vẫn giữ nguyên.
Dù cuộc sống sau hôn nhân không hạnh phúc, dù chịu bao ấm ức bên chồng, trái tim của Mục Vân Ca vẫn không hề thay đổi. Những diễn biến sau này chính là minh chứng cho điều đó.
Ngày hôm sau, Mục Vân Ca trở về Hàn phủ, ngay trước mặt cha mẹ Hàn Hoài Anh và công chúa, thẳng thắn nói ra chuyện mình đã bỏ đứa trẻ. Sau cùng, y thành công giành được một tờ hưu thư.
4
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
