TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

Một lát sau, Viên Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn ta, chậm rãi nói ra một câu khiến Triệu chưởng quỹ kinh ngạc đến sững người.

“Không chỉ sách ở kinh thành, ngay cả sách ở Thành huyện, ta cũng muốn mua đứt.”

Triệu chưởng quỹ nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Chia phần nghe có vẻ thu nhập không ổn định, nhưng với tình hình bán chạy như Đào Hoa Tửu, kiếm được số tiền lớn gần như là điều chắc chắn. Vậy mà Viên Minh lại tự cắt đứt đường lui của mình?

Viên Minh nhìn ra nghi vấn trong mắt đối phương, nhưng không có ý định giải thích.

Hắn chỉ nói: “Ta phải đến học đường rồi, trưa nay sẽ quay lại cửa tiệm. Khi đó, mong chưởng quỹ có thể đưa ra một mức giá hợp lý.”

Rời khỏi thư điếm Thanh Sơn, trên tay Viên Minh có thêm một quyển sách, chính là thoại bản đang bán chạy nhất — Đào Hoa Tửu.

Nhưng hắn không mua sách này cho bản thân, mà là cho Quý Thanh Nguyệt.

Từ đầu, hắn viết thoại bản là vì Quý Thanh Nguyệt.

Hắn muốn viết ra một câu chuyện có kết cục không mấy tốt đẹp, để khi Quý Thanh Nguyệt đọc được, y có thể cảnh giác hơn với cuộc sống của chính mình.

Dù thoại bản mang lại cho hắn bạc tiền, nhưng ý định ban đầu chưa từng thay đổi.

Buổi trưa, Viên Minh đến thư điếm đúng hẹn. Triệu chưởng quỹ tỏ ra rất chân thành trong việc hợp tác, đưa ra mức giá khiến Viên Minh vô cùng hài lòng. Hai người cũng bàn bạc thêm, nếu Viên Minh có sáng tác mới, nhất định sẽ bán cho thư điếm Thanh Sơn.

Cầm số bạc nặng trịch trong tay, bước chân Viên Minh cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Về đến nhà, Quý Thanh Nguyệt đã nhóm xong bếp lửa, trong nồi nước nóng sôi lục bục. Y vốn định nấu cơm, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, sợ làm hỏng cả bếp, nên đành ngoan ngoãn ngồi im, chẳng làm gì cả.

Dù vậy, Viên Minh vẫn cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên má Quý Thanh Nguyệt rồi dịu dàng nói: “Chỗ này cứ để ta lo, em vào phòng xem thử, ta có chuẩn bị quà cho em đấy.”

Đôi mắt Quý Thanh Nguyệt lập tức sáng rực, y vui mừng nhảy khỏi lòng Viên Minh, rồi hớn hở chạy đi.

L*иg ngực Viên Minh đột nhiên trống trải, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui, hắn khẽ cười, rồi quay lại tiếp tục chuẩn bị bữa trưa.

Chẳng bao lâu sau, Quý Thanh Nguyệt chạy trở ra, trong tay cầm chặt cuốn thoại bản.

“Phu quân, đây là thoại bản mới ra sao? Sao ta không biết gì cả?”

Viên Minh vừa thái rau vừa đáp: “Hỏa kế của thư điếm Thanh Sơn nói đây là quyển sách hay nhất hiện nay, đến cả người kinh thành cũng tranh nhau mua.”

Quý Thanh Nguyệt cười khanh khách: “Phu quân thật tốt! Vất vả nấu cơm rồi, ta vào đọc sách trước nhé.”

Bữa trưa được chuẩn bị đơn giản. Trong nhà có sẵn mì khô Dương Siêu mang đến, chỉ cần thả vào nồi, thêm ít rau xanh, đợi mì chín thì vớt ra, rưới chút giấm và hành tỏi thái nhỏ lên trên, vậy là có ngay một bát mì thơm ngon hấp dẫn.

Viên Minh còn rán thêm hai quả trứng, đặt lên trên bát mì nóng hổi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.

Nhà bếp nằm sát tường ngay cửa vào, cách phòng ngủ một đoạn, Viên Minh gọi một tiếng nhưng không thấy Quý Thanh Nguyệt trả lời, bèn đi vào trong tìm.

Nào ngờ vừa bước ra cửa, hắn đã bị ôm chặt lấy.

Quý Thanh Nguyệt ngẩng mặt lên, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lăn dài trên má, khóc đến mức nấc lên từng tiếng.

Viên Minh lập tức hoảng hốt, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Viên Minh ôm chặt an ủi hồi lâu, đến khi Quý Thanh Nguyệt nức nở nói đứt quãng mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.