TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Khi y càng lúc càng thất vọng, giọng của Viên Minh đột nhiên vang lên: “Hai mươi lượng, không đủ phải không?”

Quý Thanh Nguyệt sững sờ.

“Tiền trong tay ta không nhiều, tạm thời chỉ có thể đưa cho em mười lượng.” Nói rồi, Viên Minh tháo túi tiền bên hông, đặt vào tay Quý Thanh Nguyệt. “Cộng với số tiền của em, hãy mua loại dụng cụ tốt một chút. Ta đã hứa sẽ ủng hộ em, nhưng trong túi lại không có nhiều tiền, thật sự đáng xấu hổ.”

Vừa dứt lời, Quý Thanh Nguyệt đã nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn: “Phu quân, chàng thật tốt.”

Viên Minh nhẹ nhàng vuốt lưng phu lang, nhưng đôi mày lại không giãn ra.

Có vẻ như... hắn phải tiếp tục kiếm tiền rồi.

Sáng hôm sau, học đường bắt đầu giảng dạy. Viên Minh dậy sớm hơn thường lệ, cố tình đi vòng qua một đoạn đường xa để ghé vào thư điếm Thanh Sơn.

Sáng sớm, quán sách vẫn chưa có khách. Tiểu nhị đang sắp xếp giá sách, vừa thấy Viên Minh bước vào liền lập tức chạy đến chào đón: “Viên công tử! Hôm nay công tử muốn mua sách hay tìm chưởng quỹ?”

Thái độ của hắn ta nhiệt tình hơn hẳn so với trước đây.

Viên Minh thầm suy nghĩ, có vẻ như cuốn thoại bản lần trước bán khá chạy.

“Không tìm chưởng quỹ, ta chỉ dạo quanh xem thử.”

Hắn cất bước đi về khu vực bày thoại bản, ngay lập tức nhìn thấy một quyển sách được đặt ở vị trí bắt mắt nhất — Đào Hoa Tửu.

Tên sách không quá nổi bật, nhưng bìa sách lại rất thu hút. Trên bìa là hình một ca nhi dáng vẻ thanh tú, khoác áo dài màu xanh, tay cầm dù giấy dầu, đứng dưới gốc cây đào đang nở rộ. Cánh hoa rơi lác đác trong gió, khiến bức tranh càng thêm phần cô liêu, u sầu.

“Viên công tử có hài lòng với bức họa này không?”

Triệu chưởng quỹ chẳng biết đã đứng sau lưng Viên Minh từ bao giờ.

Viên Minh xoay người, chắp tay chào, sau đó đáp: “Ý cảnh rất xuất sắc, nhân vật cũng vô cùng phù hợp với câu chuyện, khiến quyển sách này càng thêm cuốn hút. Chưởng quỹ đã hao tâm tổn trí rồi.”

Triệu chưởng quỹ bật cười ha hả: “Bìa sách chỉ là phụ, quan trọng nhất vẫn là câu chuyện của công tử hay.”

Lúc này, tiểu nhị cầm một túi tiền chạy tới, đưa cho Viên Minh.

Cảm giác nặng trĩu trong tay cho thấy bên trong có không ít bạc.

“Đây là?”

Triệu chưởng quỹ cười nói: “Là tiền chia phần như đã bàn trước, mấy ngày nay các cửa hàng chi nhánh đã bán hơn hai trăm quyển.”

Viên Minh im lặng nhìn hắn ta, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Dù có bán hai trăm quyển, mỗi quyển hai mươi văn, số bạc hắn nhận được cũng chỉ vài trăm văn, không thể nào nhiều đến mức này.

Quả nhiên, Triệu chưởng quỹ nói tiếp: “Chủ nhân của chúng ta đã đọc qua quyển sách này và muốn bán ở kinh thành. Các hiệu sách bên đó không thuộc quyền quản lý của ta, nên ta cũng không tiện thống kê số lượng bán ra để đối chiếu với công tử. Ý của chủ nhân là, nếu công tử đồng ý, hiệu sách ở Thành huyện vẫn sẽ chia phần như cũ, nhưng số sách bán ở kinh thành sẽ mua đứt.”

Nói xong, hắn ta cẩn thận quan sát sắc mặt Viên Minh.

Đây là nhiệm vụ chủ nhân giao trực tiếp cho hắn ta, nếu làm tốt, chắc chắn sẽ ghi điểm, nhưng nếu làm hỏng, e rằng cơ hội thăng tiến cũng tiêu tan.

Viên Minh cúi đầu suy tư, khiến Triệu chưởng quỹ không khỏi toát mồ hôi vì lo lắng.

Hắn ta làm chưởng quỹ hiệu sách đã mấy chục năm, hiểu rõ sự thăng trầm của ngành thoại bản, lại càng biết rằng một tác giả có linh khí, có văn tài như Viên Minh là vô cùng hiếm gặp.

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.