TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Đứng ngoài cửa bếp, nhìn cảnh tượng hài hòa bên trong, Viên Minh bật cười, lắc đầu rời đi.

Vào đến thư phòng, Viên Minh mở quyển sách mà Triệu Ngọc Thành tặng. Bên trong đúng là đề thi khoa cử các năm trước. Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm làm quan, từng chủ trì kỳ thi, Viên Minh nhận ra nội dung trong sách hoàn toàn đáng tin cậy, thậm chí phần chú thích cũng rất chỉnh chu.

Nhưng... tại sao Triệu Ngọc Thành lại làm vậy?

Viên Minh đứng dậy, vừa thay y phục vừa suy ngẫm. Ở kiếp trước, Triệu Ngọc Thành cũng từng hỏi hắn có định tham gia khoa cử năm nay không. Khi đó, hắn không đủ tự tin, lại sợ nếu thi rớt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, nên đã từ chối.

Vậy nên, Triệu Ngọc Thành không hề đưa sách tham khảo khoa cử cho hắn. Sau đó, hắn ta thuận lợi đỗ tú tài vào năm đó, sớm hơn hắn một năm bước chân vào quan trường.

Hai người cùng làm quan hơn mười năm, dù ở phe phái khác nhau và không quá thân thiết, nhưng Viên Minh biết rõ Triệu Ngọc Thành là người chính trực, tuyệt đối không phải kẻ tiểu nhân. Đó là lý do hắn không nghi ngờ gì khi nhận sách từ hắn ta và đem về nhà.

Còn chưa suy nghĩ được gì thêm, giọng nói trong trẻo của Quý Thanh Nguyệt vang lên: “Phu quân, ăn cơm thôi!”

Phu lang giọng nói khỏe khoắn, tràn đầy sức sống. Viên Minh bất giác cong môi: “Ta đến đây.”

Bữa trưa rất đơn giản, một đĩa bánh nướng ngũ cốc và một nồi canh thập cẩm có thịt có rau. Dương nhị tẩu còn phải quay về giúp quán mì, nên không ở lại dùng bữa, chỉ mang theo một ít bánh nướng rồi rời đi.

Quý Thanh Nguyệt vui vẻ múc canh cho Viên Minh, lại đưa thêm một chiếc bánh, háo hức nhìn hắn: “Thế nào? Ngon không?”

Viên Minh gật đầu: “Rất ngon.”

Quý Thanh Nguyệt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Buổi chiều không phải đến học đường, Viên Minh liền ở thư phòng ôn bài, còn Quý Thanh Nguyệt thì vào phòng làm việc, bận rộn với “sự nghiệp” của mình.

Hơn một canh giờ sau, Quý Thanh Nguyệt lén lút đẩy cửa bước vào, hai tay giấu ra sau lưng, rõ ràng là đang che giấu thứ gì đó.

“Có chuyện gì sao?” Viên Minh đặt sách xuống, nhìn về phía phu lang.

Quý Thanh Nguyệt hừ một tiếng: “Ta là phu lang của chàng, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm chàng sao?”

“Dĩ nhiên là được.” Viên Minh bước đến, trong tiếng hô nhỏ của đối phương, hắn bế người lên rồi đặt ngồi lên đùi mình. “Là ta sai, không nên để phu lang một mình ở phòng bên cạnh.”

Gương mặt Quý Thanh Nguyệt đỏ bừng, khẽ dịch người, ngại ngùng nói: “Thật ra ta có chuyện muốn nhờ phu quân.”

Viên Minh nhướng mày nhìn y.

Do dự chốc lát, Quý Thanh Nguyệt lấy ra một tờ giấy từ sau lưng. Trên đó ghi chép nhiều thứ mà Viên Minh không hiểu.

Quý Thanh Nguyệt giải thích: “Đây là danh sách dụng cụ và nguyên liệu cần mua để làm hương. Ta tính toán sơ qua, có lẽ sẽ tốn hơn hai mươi lượng bạc.”

Giọng của y nhỏ dần: “Tiền mặt ta có không nhiều, nếu mua hết số này thì gần như chẳng còn lại bao nhiêu…”

Viên Minh cau mày nhìn tờ giấy. Hắn hoàn toàn không biết gì về chế hương, nên cũng không rõ cần mua những gì. Nhưng theo ký ức của hắn, Quý Thanh Nguyệt từng nói rằng để làm ra một loại hương hoàn chỉnh, phải trải qua ít nhất mười mấy công đoạn, hơn nữa dụng cụ cần dùng đều rất tinh xảo, giá càng cao thì hương làm ra càng tinh khiết.

Vậy nên, con số hai mươi lượng chắc chắn chưa đủ.

Nhìn thấy sắc mặt Viên Minh thay đổi, lòng Quý Thanh Nguyệt trùng xuống. Phu quân có thể ủng hộ sở thích của y, nhưng nếu biết rằng đam mê này cần tiêu tốn một khoản tiền lớn, liệu có còn đồng ý cho y tiếp tục không?

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.