TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Chưa kịp ngồi xuống, phu tử đã cầm bài thi và thước gỗ bước vào lớp, mở đầu kỳ thi khai giảng.

Ai nấy đều biết, kết quả kỳ thi khai giảng mùa thu sẽ ảnh hưởng đến tư cách nhận đề cử của học viện để tham gia khoa cử. Hơn nữa, lớp Thanh Miêu chính là lớp có thành tích xuất sắc nhất, nên mọi người đều cúi đầu cặm cụi làm bài, cả gian phòng chỉ còn lại âm thanh bút lông lướt trên giấy.

Một canh giờ sau, kỳ thi kết thúc.

Viên Minh thu dọn hòm sách, vừa đi được mấy bước thì Triệu Ngọc Thành đã đuổi theo.

"Viên huynh, năm nay huynh định thi khoa cử chứ?"

Viên Minh không có lý do gì để giấu, bèn gật đầu đáp: "Phải, còn Triệu huynh thì sao?"

Triệu Ngọc Thành cũng gật đầu, rồi đưa một quyển sách ra: "Đây là đề thi thật của các kỳ hương thí trước. Phụ thân ta phải tốn chút công sức mới có được, ta có dư một quyển, nếu huynh muốn thi thì tặng huynh vậy."

Viên Minh nhìn quyển sách, không nhận lấy ngay.

Triệu Ngọc Thành cố ý đưa sách ra trước mặt hắn, hiển nhiên là đã sớm xác định hắn sẽ tham gia khoa cử, nên mới chuẩn bị sẵn.

Dù cả bốn người bọn họ từng đồng bàn học chung, nhưng cũng không thân thiết lắm. Ngoại trừ Lưu Thiệu Hiên là kiểu ai cũng xem như huynh đệ, thì những người khác nhiều nhất cũng chỉ là bạn cùng lớp.

Giờ đây, Viên Minh và Triệu Ngọc Thành đều muốn tham gia khoa cử, tức là trở thành đối thủ của nhau. Đối thủ nào lại tốt bụng như vậy chứ?

Triệu Ngọc Thành bật cười: "Viên huynh cho rằng ta có mưu đồ gì sao?"

Viên Minh cũng cười, thẳng thắn nhận lấy sách: "Tất nhiên là không. Triệu huynh chính trực ngay thẳng, là bậc quân tử, nếu ta có suy nghĩ đó, chẳng phải là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử hay sao?"

Triệu Ngọc Thành ngẩn ra, dường như không ngờ hắn lại nói vậy.

Chỉ trong thoáng chốc, hắn ta đã khôi phục vẻ bình thản, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy một chút ngượng ngùng ẩn hiện trong đáy mắt: "Ta quả thực có tư tâm, nhưng xin đảm bảo tuyệt đối không làm điều gì tổn hại đến người khác. Nội dung trong quyển sách này hoàn toàn chân thực, Viên huynh cứ yên tâm."

Viên Minh không truy hỏi thêm, chỉ nhận sách, cảm ơn ý tốt của Triệu Ngọc Thành rồi rời đi.

Trở về nhà đúng lúc giờ cơm trưa, cả con ngõ ngập tràn mùi thức ăn thơm phức. Viên Minh theo bản năng bước nhanh hơn, trong lòng nghĩ thầm không biết phu lang có bị đói không.

Thế nhưng, khi đến cửa nhà, Viên Minh lại thấy khói bếp lượn lờ bốc lên. Ngây người trong chốc lát, hắn liền vội vã bước nhanh hơn.

Đặt chiếc hòm sách xuống, Viên Minh đi thẳng đến nhà bếp và bất ngờ chạm mặt một người phụ nữ.

“Dương nhị tẩu?” Viên Minh nghi hoặc hỏi: “Sao tẩu lại đến đây?”

Nghe thấy động tĩnh, Quý Thanh Nguyệt liền chạy ra, vui mừng nói: “Phu quân về rồi?”

Gần đây, quán mì làm ăn rất khấm khá, Dương Siêu cũng bắt đầu lên kế hoạch thuê mặt bằng. Giấc mơ ấp ủ bao năm sắp trở thành hiện thực, hai vợ chồng hắn ta không khỏi nhắc đến Viên Minh và cảm kích công thức nấu ăn mà hắn đã cho.

Nghĩ đến việc Quý Thanh Nguyệt từ huyện thành chuyển đến, có lẽ không quen dùng bếp củi, Dương nhị tẩu bèn chờ đến khi giờ cao điểm ở quán mì qua đi, liền mang theo nguyên liệu nấu ăn đến nhà Viên Minh.

Nghe vậy, Viên Minh liên tục cảm ơn, xắn tay áo định giúp một tay, nhưng lại bị Quý Thanh Nguyệt và Dương nhị tẩu đẩy ra ngoài.

“Dương tỷ muốn dạy ta nấu ăn, chàng mau đi thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi. Khi nào cơm chín, ta sẽ gọi chàng.”

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.