TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

“Gả cho ta đã khiến em chịu thiệt thòi rồi. Hiện tại ta vẫn chưa thể cho em một cuộc sống dư dả, nếu ngay cả sở thích của em cũng bị tước đoạt, thì ta có tư cách gì để yêu em?” Giọng Viên Minh nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại đầy sức nặng, gõ thẳng vào tim Quý Thanh Nguyệt.

Vì bị ảnh hưởng bởi định kiến của phụ thân, Quý Thanh Nguyệt luôn cất giấu tài nghệ chế hương, sợ rằng nếu Viên Minh biết sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn y. Ở kiếp trước, phải sáu năm sau Viên Minh mới biết được chuyện này, khi đó bọn họ đã an cư tại kinh thành. Trong một lần tình cờ gặp người đứng đầu gia tộc La, Viên Minh mới hay Quý Thanh Nguyệt có xuất thân từ thế gia chế hương.

Lúc Quý Thanh Nguyệt kể lại tất cả, Viên Minh không phản đối, nhưng cũng không tán thành. Chính sự im lặng đó đã dập tắt toàn bộ hy vọng trong lòng y.

Vậy nên, việc dành riêng cho Quý Thanh Nguyệt một xưởng chế hương cũng trở thành một chấp niệm của Viên Minh.

Dù hiện tại chẳng có gì trong tay, nhưng hắn vẫn nóng lòng thực hiện mong ước ấy. Không chỉ vì Quý Thanh Nguyệt, mà còn là để chuộc lại những điều bản thân từng tiếc nuối.

Căn nhà này không lớn, đi một vòng là có thể nhìn thấy hết mọi ngóc ngách. Từng khoảng không gian trong đó đều được bọn họ hoạch định cho tương lai. Sau khi khóa cửa lại, Viên Minh và Quý Thanh Nguyệt cùng đến nhà Dương Siêu, báo địa chỉ mới của mình rồi trò chuyện một lát trước khi trở về.

Tào Thị không phản đối việc ở lại thôn một mình. Bà đã sớm không còn thích sự ồn ào náo nhiệt, nếu không vì con trai, bà thậm chí chẳng muốn lên trấn. Chỉ muốn an yên sống nốt quãng đời còn lại ở nơi đây.

Những ngày tiếp theo, Viên Minh lại vùi đầu vào ôn tập.

Hắn theo học tại Phương Viên học đường, ngôi trường duy nhất của trấn Thập Phương. Đây là học đường do quan phủ lập ra, mang tính phúc lợi, trước mỗi kỳ khai giảng đều tổ chức một kỳ thi tuyển chọn. Ba người đứng đầu không chỉ được phân vào lớp của các phu tử giỏi nhất, mà còn được miễn học phí.

Thành tích của Viên Minh luôn nằm trong ba người đầu tiên, mỗi năm đều được nhận trợ cấp.

Sau khi sống lại, trình độ viết văn của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều so với kiếp trước, nhưng lần thi này hắn vẫn không dám lơ là.

Ngoài trợ cấp, hắn còn cần phải làm rạng danh trong kỳ thi này để giành lấy một suất tham dự kỳ thi hương năm nay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày trước khi khai giảng. Viên Minh thuê xe của Dương Đào, đi hai chuyến để chuyển toàn bộ đồ đạc của hắn và Quý Thanh Nguyệt lên trấn.

Sau khi mời Dương Đào một bữa cơm, đợi hắn rời đi, hai người mới bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.

May mắn là căn nhà vốn đã sạch sẽ, không có nhiều đồ đạc, cả hai cùng nhau sắp xếp một chút, đến khi trời tối thì cũng đã thu dọn đâu vào đấy.

Trong bếp, Viên Minh đứng trước bếp lò, vung tay đảo chảo nấu nướng, còn Quý Thanh Nguyệt không biết nấu ăn, chỉ ngồi trên ghế nhỏ tiếp củi vào bếp.

Quý Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Viên Minh, cười hì hì: “Phu quân thật tốt.”

Viên Minh đáp lại bằng một nụ cười.

Chẳng bao lâu, hai món ăn đã được dọn ra, hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong bếp, cùng nhau dùng bữa.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Viên Minh đã phải đến học đường báo danh.

Nấu xong cháo, hấp nóng màn thầu, Viên Minh ăn phần của mình xong liền trở về phòng, đặt một nụ hôn lên trán Quý Thanh Nguyệt rồi dặn y dậy ăn sáng rồi hãy ngủ tiếp. Sau đó, hắn khoác chiếc hòm sách lên lưng, rời nhà, đi về Phương Viên học đường ở trung tâm trấn.

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.