TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

Quý Thanh Nguyệt sững sờ: "Sao có thể chứ? Phụ thân ta ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm sao lại để tâm đến chuyện của một nha hoàn trong hậu viện?"

Viên Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn y.

Sắc mặt Quý Thanh Nguyệt thoáng chững lại, rồi nghi hoặc chỉ vào mình: "Lẽ nào là vì ta?"

Viên Minh không đáp thẳng, chỉ chậm rãi nói: "Sáng nay nhạc phụ gọi ta đến chơi cờ, suốt cả ván chỉ nhắc đến em. Từ nhỏ đến lớn, tuy hai người không quá thân thiết, nhưng ta có thể cảm nhận được ông vẫn quan tâm đến em. Cuối cùng, ông còn dặn ta chăm lo tốt cho kỳ thi khoa cử, nếu gặp khó khăn, có thể tìm ông giúp đỡ."

Hắn không có ý muốn thay đổi ấn tượng của Quý Phúc Lai trong lòng Quý Thanh Nguyệt, chỉ đơn thuần thuật lại sự thật. Kiếp trước, hắn và Quý Phúc Lai không có giao tình sâu sắc, giờ đây lại thấy tò mò, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hai cha con họ trở mặt thành thù, đến mức không nhìn mặt nhau đến tận cuối đời.

"Có lẽ vậy..." Quý Thanh Nguyệt nhắm mắt, rõ ràng không muốn nói thêm về vấn đề này.

Do Quý Thanh Nguyệt đột nhiên ngã bệnh, bọn họ phải ở lại Quý gia thêm hai ngày. Trong khoảng thời gian này, họ chỉ ăn uống và sinh hoạt trong tiểu viện, không gặp gỡ ai khác. Để tránh việc Quý Thanh Nguyệt lại say nắng khi ngồi xe ngựa, họ quyết định khởi hành từ sáng sớm, dùng xe ngựa của Quý gia.

Quý Phúc Lai bận rộn công vụ, sau khi cùng họ ăn sáng liền đến nha môn.

Viên Minh và Quý Thanh Nguyệt thu dọn hành lý, vừa bước ra khỏi viện đã thấy Tiểu Cúc vội vàng chạy tới, trên lưng còn đeo một bọc hành lý.

Nàng ta quỳ xuống trước mặt họ, tha thiết cầu xin: "Xin công tử và cô gia mang theo nô tỳ, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân của hai vị."

"Ngươi không cần làm vậy." Dù hiểu lầm đã được hóa giải, nhưng dù sao nàng ta cũng từng thất hứa, nên Quý Thanh Nguyệt đối với nàng vẫn lạnh nhạt thấy rõ. "Phu quân ta ở thôn làng, trong nhà không cần hạ nhân. Giờ ngươi đã tự do, muốn đi đâu thì đi, không cần báo đáp gì cả."

Tiểu Cúc biết y vẫn còn giận, nước mắt rơi lã chã. Nàng ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt ra lời cầu xin được mang đi.

Xe ngựa lắc lư nhè nhẹ, Quý Thanh Nguyệt vừa lên xe đã cảm thấy buồn ngủ. Viên Minh vòng tay qua vai y, để y tựa vào người mình.

Giấc ngủ này của Quý Thanh Nguyệt kéo dài khá lâu, đến khi mở mắt ra thì đã gần đến trấn Thập Phương. Viên Minh chuẩn bị cả nước đá ngâm ô mai nhưng cuối cùng lại không dùng đến. Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ lo y bị bệnh trên đường về.

Bọn họ đã ở lại huyện thêm vài ngày. Quý Phúc Lai cố ý cho người nhắn tin về, nên Tào Thị không quá lo lắng, chỉ thỉnh thoảng khi đang thêu thùa trong sân lại ngước nhìn ra cổng lớn.

Không biết đã ngẩng đầu bao nhiêu lần, bỗng bà nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên khe khẽ.

Tào Thị vội vàng đặt khung thêu xuống, bước ra ngoài thì trông thấy một chiếc xe ngựa sơn phủ tinh tế, Viên Minh đã xuống xe, đứng phía trước đỡ Quý Thanh Nguyệt bước xuống bậc thang.

"Ôi chao, cuối cùng các con cũng về rồi! Trên đường đi có thuận lợi không?" Tào Thị đón lấy bọc hành lý trong tay Viên Minh, vội vàng hỏi han.

Viên Minh đáp: "Lúc đi, Thanh Thanh có bị cảm nắng, bệnh mất một trận, vì vậy chúng con ở lại nhà nhạc phụ thêm hai ngày."

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.