TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Ánh mắt y dường như khiến Tiểu Cúc thấy bỏng rát, nàng ta từ từ khép miệng lại. Không gian trong căn phòng nhỏ bé dần bị sự im lặng lạnh lẽo bao trùm.

“Công tử hôm nay đột nhiên ngã bệnh, là vì chuyện hôm qua sao?”

Quý Thanh Nguyệt hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Tiểu Cúc cắn môi, hoảng hốt quỳ xuống trước giường. Đôi tay vừa đặt lên cánh tay Quý Thanh Nguyệt liền nhanh chóng rụt về, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho y.

"Là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ đã không giữ lời hứa với công tử, phụ lòng ý tốt của công tử..."

Quý Thanh Nguyệt đột ngột mở mắt: "Hôm qua ngươi nói là tự nguyện, có thật không?"

"Không phải!" Tiểu Cúc vội vàng lắc đầu. "Là nương của nô tỳ nợ tiền bên ngoài, muốn lấy bạc từ phu nhân nên đã đem nô tỳ đẩy lên giường của tiểu thiếu gia."

Quý Thanh Nguyệt sững sờ, bàn tay siết chặt lấy ga giường.

"Ngươi gặp khó khăn, tại sao không tìm ta?"

Tiểu Cúc vừa khóc vừa cười: "Nô tỳ đương nhiên biết công tử sẽ tìm cách giúp nô tỳ. Nhưng ngài vừa mới thành thân, tự ý định đoạt hôn sự của mình đã khiến lão gia không hài lòng, nếu lại vì chuyện nhỏ này mà để ngài trở về, lão gia chắc chắn sẽ càng tức giận. Nô tỳ không muốn công tử bị phạt vì mình."

Cổ họng Quý Thanh Nguyệt ngứa ngáy, y không nhịn được mà cúi xuống mép giường, ho khan dữ dội.

Tiểu Cúc giật mình hoảng hốt: "Công tử!"

Đợi hơi thở ổn định lại, Quý Thanh Nguyệt mới hỏi: "Vậy hôm nay ngươi lại chịu nói ra là vì sao?"

"Sáng nay, cô gia đã tìm gặp nô tỳ, hỏi rõ ngọn ngành, còn..." Nàng ta nói rồi lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, chính là khế ước bán thân của nàng ta.

Nàng ta quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh: "Nô tỳ đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thôi bà tử, từ nay nguyện theo hầu công tử, làm trâu làm ngựa, suốt đời không phản bội. Nếu trái lời, trời tru đất diệt!"

Thôi bà tử mà nàng ta nhắc đến, chính là mẫu thân ruột của nàng ta.

Đầu óc Quý Thanh Nguyệt có chút mơ hồ, dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu thấu, chỉ có khi nhắc đến Viên Minh, đôi mắt y lập tức sáng lên.

Viên Minh vì sao lại làm vậy?

Với hắn, Tiểu Cúc chẳng qua chỉ là một người xa lạ không quan trọng.

"Ta khó chịu quá..." Quý Thanh Nguyệt cả người mệt mỏi rã rời, ôm chăn không chịu buông, rêи ɾỉ: "Đi gọi phu quân của ta đến."

Tiểu Cúc đáp lời, lập tức chạy đi.

Vừa rời khỏi tiểu viện được vài bước, nàng ta đã thấy Viên Minh đi tới từ phía đối diện. Còn chưa kịp mở miệng, Viên Minh đã nhanh chóng xoay người, bước chân vội vã đi về phía tiểu viện.

Không lâu sau, đại phu cũng tới. Bắt mạch xong, ông ấy nói do tâm trạng kích động quá mức, khí huyết dâng trào, cộng thêm say nắng trên đường đi nên mới sinh bệnh.

Viên Minh cảm ơn đại phu, dặn Tiểu Cúc đi theo lấy thuốc, còn mình thì ngồi xuống mép giường, đỡ Quý Thanh Nguyệt dậy, để y dựa vào người mình.

"Phu quân, cảm ơn chàng." Quý Thanh Nguyệt dịu dàng nhìn hắn.

Viên Minh lại nhíu mày: "Gả cho ta, để em chịu ấm ức rồi. Nếu không phải thôn Thượng Quan cách Thành huyện quá xa, em cũng sẽ không bị say nắng, mắc bệnh thế này."

Quý Thanh Nguyệt chẳng mấy bận tâm, khẽ cười, bộ dạng giống hệt như người hôm qua còn rêи ɾỉ trên giường không phải mình.

"Ta biết em muốn nói gì." Viên Minh nói: "Chuyện của Tiểu Cúc không phải công lao của một mình ta. Ta chỉ phụ trách điều tra sự thật, còn khế ước bán thân là do phụ thân em đích thân đến tìm Lương phu nhân lấy về."

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.