0 chữ
Chương 29
Chương 29
Tiểu Cúc đã rời đi, trong viện tạm thời không có ai hầu hạ, bốn bề lặng ngắt như tờ. Quý Thanh Nguyệt kéo Viên Minh vào phòng, dẫn hắn đi xem khắp nơi.
Lúc này, Viên Minh mới thực sự cảm nhận được, từng gốc cây, ngọn cỏ, từng viên đá, cánh hoa trong viện đều chứa đựng những ký ức và tình cảm y mãi mãi không muốn quên. Không trách sao khi trước y lại phản ứng mạnh đến thế.
Buổi tối, Viên Minh ôm Quý Thanh Nguyệt vào lòng, lặng lẽ nghe y kể chuyện hồi nhỏ, trong đó không thiếu những ký ức về mẫu thân và ca ca. Đến khi kể đến năm chín tuổi, y bỗng ngừng lại, ánh mắt trống rỗng nhìn lên màn giường.
Viên Minh biết, đó chính là năm y vĩnh viễn mất đi mẫu thân.
“Ngủ đi, hôm nay mệt cả ngày rồi.”
Quý Thanh Nguyệt chớp mắt, xoay người vùi mặt vào hõm cổ Viên Minh, giọng nói khẽ khàng như gió thoảng: “Khi còn nhỏ, ta luôn nghĩ mẫu thân sẽ mãi bên ta, nhưng chẳng bao lâu sau, bà lại rời đi. Khi đó, ta còn có ca ca, thế nhưng sau này, huynh ấy cũng đi mất, một đi liền sáu năm, chẳng hề có tin tức gì.”
Trái tim Viên Minh khẽ thắt lại, hắn càng siết chặt vòng tay.
“Tiểu Cúc…” Quý Thanh Nguyệt chợt dừng một chút rồi nói tiếp: “Nàng ta là gia sinh tử, mẫu thân nàng ta từng là bà giặt đồ trong viện của mẫu thân ta. Tính tình thích trèo cao, chỉ muốn dùng thủ đoạn để leo lên, cuối cùng bị đuổi khỏi phủ. Tiểu Cúc nói nàng ta ghét nhất là loại người như mẫu thân nàng ta, chỉ muốn an phận làm việc, dành đủ tiền chuộc thân rồi rời khỏi đây, gả cho một người trong thôn, sống những tháng ngày bình yên.”
“Khi nàng ta xuất giá, ta vốn định để nàng ta tự do rời đi, là chính nàng ta muốn dựa vào bản thân để chuộc thân. Kết quả chỉ chớp mắt một cái, mọi chuyện lại thành ra thế này.” Quý Thanh Nguyệt dụi đầu vào ngực Viên Minh, giọng nói khàn khàn: “Quả nhiên, những người bên ta, cuối cùng đều sẽ rời bỏ ta…”
Nói đến câu cuối, giọng y càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như không thể nghe thấy nữa.
Viên Minh cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt y đã khép lại, hàng mi nơi đuôi mắt lấp lánh hai giọt lệ trong suốt.
Sáng hôm sau, khi Quý Thanh Nguyệt tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mà Viên Minh không còn trên giường.
Toàn thân y ê ẩm, chỉ hơi động một chút đã cảm thấy trời đất quay cuồng, đành phải nằm xuống lần nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó là những bước chân khẽ khàng. Một nha hoàn cất giọng: “Nhị công tử, ngài có muốn dậy không?”
Quý Thanh Nguyệt vén màn giường, thấy một gương mặt xa lạ, cũng không cảm thấy lạ lùng, chỉ hỏi: “Viên Minh đâu?”
Vừa mở miệng, y mới phát hiện cổ họng mình khô rát như lửa đốt, đau đến mức vừa nói được một câu đã ho khan.
“Cô gia đã đến thư phòng, có cần nô tỳ đi gọi không?”
“Không cần, ta dậy trước đã.”
Sau khi được nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, Quý Thanh Nguyệt cố nhịn cơn đau cổ họng, miễn cưỡng uống nửa bát cháo. Y vừa định đứng lên về giường nằm tiếp thì trước mắt bỗng tối sầm, cả người ngã thẳng xuống.
“Công tử!” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa.
Quý Thanh Nguyệt lại được đặt nằm xuống, y mở mắt, nhìn người đang đứng bên giường mà không nói gì.
Tiểu Cúc khẽ xoắn chặt chiếc khăn tay, đôi mắt hoe đỏ: “Công tử, Tiểu Tuệ đã đi mời đại phu rồi, ngài cố chịu thêm một lát.”
Quý Thanh Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Lúc này, Viên Minh mới thực sự cảm nhận được, từng gốc cây, ngọn cỏ, từng viên đá, cánh hoa trong viện đều chứa đựng những ký ức và tình cảm y mãi mãi không muốn quên. Không trách sao khi trước y lại phản ứng mạnh đến thế.
Buổi tối, Viên Minh ôm Quý Thanh Nguyệt vào lòng, lặng lẽ nghe y kể chuyện hồi nhỏ, trong đó không thiếu những ký ức về mẫu thân và ca ca. Đến khi kể đến năm chín tuổi, y bỗng ngừng lại, ánh mắt trống rỗng nhìn lên màn giường.
Viên Minh biết, đó chính là năm y vĩnh viễn mất đi mẫu thân.
“Ngủ đi, hôm nay mệt cả ngày rồi.”
Quý Thanh Nguyệt chớp mắt, xoay người vùi mặt vào hõm cổ Viên Minh, giọng nói khẽ khàng như gió thoảng: “Khi còn nhỏ, ta luôn nghĩ mẫu thân sẽ mãi bên ta, nhưng chẳng bao lâu sau, bà lại rời đi. Khi đó, ta còn có ca ca, thế nhưng sau này, huynh ấy cũng đi mất, một đi liền sáu năm, chẳng hề có tin tức gì.”
“Tiểu Cúc…” Quý Thanh Nguyệt chợt dừng một chút rồi nói tiếp: “Nàng ta là gia sinh tử, mẫu thân nàng ta từng là bà giặt đồ trong viện của mẫu thân ta. Tính tình thích trèo cao, chỉ muốn dùng thủ đoạn để leo lên, cuối cùng bị đuổi khỏi phủ. Tiểu Cúc nói nàng ta ghét nhất là loại người như mẫu thân nàng ta, chỉ muốn an phận làm việc, dành đủ tiền chuộc thân rồi rời khỏi đây, gả cho một người trong thôn, sống những tháng ngày bình yên.”
“Khi nàng ta xuất giá, ta vốn định để nàng ta tự do rời đi, là chính nàng ta muốn dựa vào bản thân để chuộc thân. Kết quả chỉ chớp mắt một cái, mọi chuyện lại thành ra thế này.” Quý Thanh Nguyệt dụi đầu vào ngực Viên Minh, giọng nói khàn khàn: “Quả nhiên, những người bên ta, cuối cùng đều sẽ rời bỏ ta…”
Viên Minh cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt y đã khép lại, hàng mi nơi đuôi mắt lấp lánh hai giọt lệ trong suốt.
Sáng hôm sau, khi Quý Thanh Nguyệt tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mà Viên Minh không còn trên giường.
Toàn thân y ê ẩm, chỉ hơi động một chút đã cảm thấy trời đất quay cuồng, đành phải nằm xuống lần nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó là những bước chân khẽ khàng. Một nha hoàn cất giọng: “Nhị công tử, ngài có muốn dậy không?”
Quý Thanh Nguyệt vén màn giường, thấy một gương mặt xa lạ, cũng không cảm thấy lạ lùng, chỉ hỏi: “Viên Minh đâu?”
Vừa mở miệng, y mới phát hiện cổ họng mình khô rát như lửa đốt, đau đến mức vừa nói được một câu đã ho khan.
“Không cần, ta dậy trước đã.”
Sau khi được nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, Quý Thanh Nguyệt cố nhịn cơn đau cổ họng, miễn cưỡng uống nửa bát cháo. Y vừa định đứng lên về giường nằm tiếp thì trước mắt bỗng tối sầm, cả người ngã thẳng xuống.
“Công tử!” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa.
Quý Thanh Nguyệt lại được đặt nằm xuống, y mở mắt, nhìn người đang đứng bên giường mà không nói gì.
Tiểu Cúc khẽ xoắn chặt chiếc khăn tay, đôi mắt hoe đỏ: “Công tử, Tiểu Tuệ đã đi mời đại phu rồi, ngài cố chịu thêm một lát.”
Quý Thanh Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
6
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
