TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Lời này khiến Quý Thanh Nguyệt khựng lại. Y bắt đầu có chút nghi ngờ, lẩm bẩm: “Lương phu nhân… thực sự đối xử tốt với ta sao?”

Viên Minh không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười bí hiểm.

Lúc này, Quý Thanh Nguyệt vẫn còn quá non nớt, tâm tư đơn thuần, luôn nhìn mọi người bằng thiện ý. Y không thể ngay lập tức tiếp nhận sự thật phũ phàng, nhưng Viên Minh có thể dẫn dắt hắn từng bước nhận ra, để y không đến mức cuối cùng mất trắng tất cả.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, hạ nhân đến mời họ dùng bữa.

Trên bàn ăn lần này chỉ có mỗi Quý Phúc Lai. Chờ đến khi thức ăn được dọn lên gần hết, vẫn không thấy bóng dáng Lương phu nhân và Quý Kim Bảo đâu.

Quý Kim Bảo theo học tại thư viện trong huyện, buổi trưa không về nhà dùng bữa, nhưng buổi tối thì phải có mặt. Quý Thanh Nguyệt thắc mắc hỏi: “Phu nhân và Kim Bảo đâu? Sao không gọi người đi mời họ đến ăn?”

Quý Phúc Lai khẽ cau mày. Ông biết đứa con ca nhi này vốn vô tư vô tâm, nhưng lần này vẫn bị chọc tức đến mức suýt nghẹn lời, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Viên Minh kéo ghế ra trước mặt Quý Thanh Nguyệt, ra hiệu cho y ngồi xuống rồi tùy ý nói: “Thanh Thanh thật là rộng lượng. Lương phu nhân đã chiếm viện của em, em không những không trách mà còn lo lắng người ta ăn uống có đầy đủ hay không.”

Quý Thanh Nguyệt khẽ cụp mắt: “Dù gì cũng là người một nhà. Hơn nữa, phu nhân cũng vì Kim Bảo mà thôi. Nếu là mẫu thân ta…”

“Nếu là nhạc mẫu đại nhân, chắc chắn bà sẽ không làm vậy.” Viên Minh nắm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. “Dù ta chưa từng gặp bà, nhưng đã nghe nhiều người nhắc đến. Một người hiền hậu, hiểu lễ nghĩa, biết tôn trọng người khác như thế, dù là vì con của mình cũng tuyệt đối không thể ngang nhiên chiếm lấy viện của người khác, nhất là khi đã biết nơi đó có ý nghĩa quan trọng với chủ nhân.”

Quý Thanh Nguyệt hơi sững lại, ngước mắt nhìn Viên Minh.

Viên Minh khẽ cười, vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán y: “Thanh Thanh là người hiểu nhạc mẫu nhất. Khi nãy em nói vậy không phải vì nghi ngờ bà, mà vì trong lòng đang nhớ bà, đúng không?”

Khóe môi Quý Thanh Nguyệt khẽ trùng xuống, y vòng tay ôm lấy eo Viên Minh, khẽ đáp: “Nhìn thấy phu nhân đối xử tốt với Kim Bảo như vậy, ta chỉ nghĩ, giá mà mẫu thân vẫn còn ở đây.”

“Bà ấy vẫn luôn ở bên em, chỉ là em không nhìn thấy mà thôi.” Viên Minh nhẹ giọng.

Quý Phúc Lai lặng lẽ ngồi một bên, không xen vào, cũng không ngăn cản sự thân mật giữa hai người. Trái lại, lời nói của Viên Minh khiến y chìm vào hồi ức.

Một lúc lâu sau, Quý Thanh Nguyệt lấy lại tinh thần, buông tay khỏi Viên Minh, hơi lúng túng nhìn Quý Phúc Lai: “Khiến phụ thân chê cười rồi, con nhất thời không kiềm được…”

Dù tính tình tùy hứng, có chút công tử bột, nhưng đối với Quý Phúc Lai, Quý Thanh Nguyệt lại vô cùng kính trọng, thậm chí là vừa kính vừa sợ.

Sau khi mẫu thân qua đời, thời gian cha con họ ở bên nhau rất ít, mà mỗi lần gặp, y đều dè dặt cẩn trọng. Đây là lần đầu tiên y thất thố trước mặt phụ thân, tất cả đều vì Viên Minh.

Nhưng Quý Phúc Lai không hề giận, sắc mặt thậm chí không thay đổi, chỉ phất tay nhàn nhạt nói: “Ăn cơm đi, để lâu đồ ăn nguội mất.”

Sau bữa cơm, Quý Phúc Lai nói mệt rồi trở về nghỉ ngơi, Quý Thanh Nguyệt và Viên Minh cũng quay lại tiểu viện.

7

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.