TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Lương Như chỉ liếc hắn một cái liền vội dời mắt đi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, như thể mọi toan tính, mưu mô bấy lâu nay của mình đã bị hắn nhìn thấu.

Không thể nào, sao có thể chứ? Đến cả Quý Thanh Nguyệt còn không biết, một thư sinh xuất thân từ thôn quê như Viên Minh làm sao có thể rõ ràng được?

Lương Như ổn định lại tinh thần, gượng cười nói: “Những đồ vật của Nguyệt Ca Nhi ta vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, đã chuyển hết sang viện mới bên cạnh. Sao có thể nói là ức hϊếp tính toán được? Vì con trai, ta cũng không còn cách nào khác.”

“Nhưng nơi này… từng góc từng chi tiết đều do mẫu thân ta tự tay thiết kế…” Quý Thanh Nguyệt nhìn căn nhà đã bị thay đổi hoàn toàn, đôi mắt trở nên mơ hồ.

Lương Như dường như quên mất tình thế trước mắt, vẫn coi Quý Thanh Nguyệt là kẻ ngốc dễ bị thao túng như trước đây, dịu giọng khuyên nhủ: “Nguyệt Ca Nhi ngoan, lần này coi như ta cầu xin con. Ta đảm bảo sẽ xây một viện mới y hệt bên ngoài, tuyệt đối không kém chút nào so với trước đây.”

Những lời này đã chọc thẳng vào nỗi đau trong lòng Quý Thanh Nguyệt. Y bật thốt lên: “Dựa vào cái gì! Ta mới là trưởng ca nhi của Quý gia! Quý Linh Linh cướp mất vị hôn phu của ta, vì Quý Kim Bảo ra đời mà đại ca ta buộc phải nhập ngũ, giờ ngay cả viện của mẫu thân ta cũng muốn chiếm đoạt?!”

Quý Thanh Nguyệt chưa bao giờ là người chịu nhịn. Trước đây y không so đo, không có nghĩa là y không biết gì.

Từng chuyện từng chuyện được phơi bày khiến sắc mặt Quý Phúc Lai trông vô cùng khó coi.

Ông lạnh giọng quát: “Đủ rồi!”

Lương Như trong lòng chấn động. Sống chung với Quý Phúc Lai bao năm, bà ta hiểu rõ tính tình ông hơn ai hết. Biểu cảm này nghĩa là ông thực sự đã tức giận. Lương Như lập tức ngậm miệng.

Quý Phúc Lai trầm giọng nói: “Viện này là của Tố Quyên. Khi ta còn hàn vi, nàng đã luôn ở bên cạnh ta. Ban đầu, cả nhà cũng chỉ có một viện này. Sau khi mở rộng, ta đã hứa với nàng rằng, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, nơi đây vĩnh viễn thuộc về nàng.”

Nói đến đây, trong mắt ông thoáng hiện lên nét hoài niệm: “Ta chưa kịp để nàng hưởng phúc, lời hứa khi xưa cũng đã nhiều lần nuốt lời. Lần này, ta không thể tiếp tục có lỗi với nàng nữa.”

Dứt lời, ông quay sang nhìn Lương Như: “Dọn dẹp viện này, khôi phục lại như ban đầu.”

Lương Như biến sắc: “Lão gia! Thế còn Kim Bảo thì sao?!”

“Đến Chính Nguyên Tự tìm lại cao tăng. Ta không tin Quý phủ rộng lớn thế này mà chỉ có mỗi nơi này có thể dùng.” Quý Phúc Lai nói với giọng không cho phép cãi lại, lạnh lùng nhìn bà ta: “Ngươi dẫn Kim Bảo đến đó.”

Lương Như không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận.

Vì chuyện này, tâm trạng của Viên Minh và Quý Thanh Nguyệt đều không còn nhẹ nhõm như ban đầu. Hai người cùng ngồi trong đình, lặng lẽ nhìn đám hạ nhân qua lại dọn dẹp đồ đạc.

Đến khi vật dụng cuối cùng được sắp xếp ngay ngắn, gương mặt căng thẳng của Quý Thanh Nguyệt cuối cùng cũng giãn ra một chút. Mặc kệ xung quanh còn có người hầu, y lập tức lao vào lòng Viên Minh, mềm mại nũng nịu: “Cảm ơn phu quân, phu quân thật tốt.”

Viên Minh xoa nhẹ lên mái tóc y, khẽ nói: “Phu quân chẳng tốt chút nào. Thanh Thanh từng nói, trong nhà này, tuy Lương phu nhân không phải ruột thịt, nhưng vẫn đối xử với em rất tốt. Vậy mà ta lại chẳng nể nang gì, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa em và bà ấy mất.”

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.