0 chữ
Chương 89
Chương 89: Cút, con điên chết tiệt
Dạo gần đây, mỗi khi có thời gian rảnh, Tô Tỉnh lại muốn đưa Tô Nam Thanh ra ngoài chơi.
Lâm Thất Thất cũng vừa hay rảnh, vào bữa sáng hôm nay, ba người đều có thời gian, thế là họ cùng nhau đến biển chơi.
Tô Nam Thanh thích biển, Lâm Thất Thất cũng vậy, Tô Tỉnh liền dẫn cả hai đến đây vui chơi.
Từ nhỏ Tô Nam Thanh đã thích leo lên lưng Tô Tỉnh để cùng chơi đùa với sóng biển.
Bây giờ cô vẫn giữ được nét trẻ con ấy, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Tại sao Trì Kiệt lại gặp được Tô Nam Thanh? Vì anh cũng đang trong kỳ nghỉ, đến biển chơi nên mới vô tình nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Anh rất kinh ngạc, bởi nụ cười của Tô Nam Thanh thật ngọt ngào.
Anh không kìm được mà quay video gửi cho Cố Ngộ Thâm xem.
Tuy Trì Kiệt không phải người tốt gì nhưng cũng không đến mức như Cố Ngộ Thâm cưới Tô Nam Thanh rồi mà còn vấn vương Tống Giai Kỳ.
Bản chất tra nam của anh ta lộ rõ không sót chút nào.
Tống Giai Kỳ có hơi đanh đá nhưng trong mắt tình nhân thì nàng luôn là mỹ nhân.
Cố Ngộ Thâm sẵn sàng dung túng cô ta sỉ nhục Tô Nam Thanh, đó chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Trì Kiệt không hứng thú với phụ nữ, cũng chẳng hiểu mùi vị của tình yêu là gì nhưng anh vẫn cảm thấy Cố Ngộ Thâm đã đi quá giới hạn.
Tô Nam Thanh thích Cố Ngộ Thâm, thường xuyên tìm hiểu hành tung của anh ta.
Nói thật, Tô Nam Thanh đối với Cố Ngộ Thâm rất tốt. Năm anh ta bị tai nạn xe, Tô Nam Thanh chính là chân là mắt của anh, chăm sóc tận tình chu đáo, anh ta mới có thể hồi phục nhanh như vậy.
Từ khi Tống Giai Kỳ trở về, mọi thứ đều thay đổi. Mỗi lần Tống Giai Kỳ bị thương, bằng chứng đều chỉ vào Tô Nam Thanh. Tống Giai Kỳ luôn tạo cho người ta cảm giác chỉ biết hưởng phúc, không thể cùng nhau vượt khó.
Trì Kiệt đứng từ xa nhìn ba người kia, ánh mắt anh dừng lại ở Lâm Thất Thất, thấy cô và Tô Nam Thanh cười vui vẻ, ánh mắt anh lóe lên, cảm thấy rất chói mắt.
Điện thoại rung lên, anh thu hồi ánh mắt, nhìn màn hình.
Cố Ngộ Thâm: [Cậu đang ở đâu?]
Trì Kiệt vừa nhìn đã hiểu anh ta muốn gì.
Trì Kiệt: [Cố Ngộ Thâm, cậu đến làm gì? Cậu và người nhà họ Tống chỉ biết sỉ nhục, đè nén cô ấy, chán ghét cô ấy. Ai cũng có lòng tự trọng, cậu đừng đến phá hỏng tâm trạng tốt của Tô Nam Thanh hôm nay.]
Trì Kiệt: [Tôi trở về mấy ngày nay, điều tra thử về Tô Nam Thanh, không ngờ cô ấy lại xuất sắc như vậy. Bây giờ còn có người đàn ông khác bên cạnh. Cố Ngộ Thâm, cậu chỉ là đã quen với việc cô ấy đối tốt với cậu, chứ không phải yêu.]
Trì Kiệt thật sự rất ngứa mắt với bộ mặt giả tạo của nhà họ Tống, lấy việc giẫm đạp Tô Nam Thanh để thỏa mãn bản thân.
Đặc biệt là Tống Giai Kỳ, luôn cố tình nói Tô Nam Thanh sai trái.
Nghe qua thì như đang ấm ức vì lo cho cô nhưng nghe kỹ sẽ thấy toàn bộ đều dẫn lửa về phía Tô Nam Thanh.
Tô Nam Thanh cũng từng giải thích nhưng không ai tin cô.
Cố Ngộ Thâm nhìn thấy tin nhắn của Trì Kiệt, sắc mặt anh dần dần vỡ vụn, khi trước trừng phạt Tô Nam Thanh, anh chỉ cảm thấy sảng khoái.
Cô ta dám bắt nạt Kỳ Kỳ?
Vị trí Cố phu nhân là của Tống Giai Kỳ.
Nhưng sau này, anh lại dần nhận ra, dường như tất cả những gì Tống Giai Kỳ làm chỉ là để khiến anh rời xa Tô Nam Thanh.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm ngày càng lạnh lẽo.
Ngay cả Trì Kiệt cũng nhìn ra được, lẽ nào anh không phải là người sao?
Anh lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, do ông bà nội nuôi nấng. Anh rất ít khi có biến động cảm xúc, đối với tình yêu cũng chẳng hiểu rõ.
Anh cười lạnh, Trì Kiệt thì biết gì về những gì anh nghĩ?
Anh ném chìa khóa xe trong tay xuống, tiếp tục làm việc.
__
Trên bãi biển.
Tô Nam Thanh, Tô Tỉnh và Lâm Thất Thất chơi mệt rồi. Ba người ngồi dưới chiếc ô che, ăn đồ nướng, uống bia.
Tô Nam Thanh đã lâu rồi mới có một ngày thoải mái như vậy. Sau khi ly hôn, cô có thể chơi thỏa thích, không còn lo lắng Cố Ngộ Thâm đã ăn gì chưa.
Cố Ngộ Thâm phải tham dự tiệc tối, cô cũng không còn phải vắt óc chọn quà cho anh.
Cô ăn xiên thịt cừu, quay sang hỏi Lâm Thất Thất: "Thất Thất, vui không?"
Lâm Thất Thất cũng đã lâu không được thư giãn, chơi đến đẫm mồ hôi.
Cô ấy cười gật đầu: "Vui, rất vui!"
Tô Nam Thanh đang định nói gì đó thì thấy điện thoại reo.
Cô cầm lên xem, là Tống Giai Kỳ.
Tô Nam Thanh nhíu mày, quên chưa chặn số con mụ này.
Hôm nay là một ngày vui vẻ, mấy thứ rác rưởi phiền phức này sao cứ đến phá bĩnh.
Tô Nam Thanh thấy Tống Giai Kỳ chẳng khác gì cao dán chó, dính chặt lấy người ta không buông.
Cô bấm nghe, giọng không vui: "Alo?"
Giọng Tống Giai Kỳ vui vẻ: "Tô Nam Thanh, tối nay tôi sẽ nói chuyện hôn nhân với Thâm ca ca, cô ghen tị lắm đúng không?"
Thề có trời đất, cô thật sự không hề ghen hay tị.
Trái tim đã chết ngay khi Cố Ngộ Thâm đưa đơn ly hôn cho cô.
Không, phải là đời trước, khi Cố Ngộ Thâm đẩy cô ngã lầu, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Tô Nam Thanh bật cười: "Tống Giai Kỳ, cô không sao chứ?"
Tống Giai Kỳ sửng sốt: "Tô Nam Thanh, cô nói gì là không sao?"
"Nghe cô nói chuyện còn khỏe mạnh lắm, sao đầu óc lại không tỉnh táo? Mau đi tìm tảng đậu hũ mà đập đầu tỉnh lại đi. Tôi và Cố Ngộ Thâm đã ký giấy ly hôn rồi. Cô cứ ngày nào cũng đến trước mặt tôi khoe khoang, cô bị bệnh à?"
"Cô và Cố Ngộ Thâm mau chóng bàn chuyện kết hôn đi. Hai người đúng là một cặp trời sinh, nhất định phải dính lấy nhau. Tôi đây bụng to to, cuộc sống vui vẻ, nên làm ơn đừng mang vẻ giả tạo đến trước mặt tôi."
"Còn nữa, tôi sống cuộc đời tôi, cô làm chuyện rẻ tiền của cô, cô muốn kết hôn với Cố Ngộ Thâm thì liên quan quái gì đến tôi?"
Tống Giai Kỳ ngây người. Cô ta nhìn lại số, rõ ràng không gọi nhầm, đúng là số của Tô Nam Thanh.
Nhưng tại sao thái độ của Tô Nam Thanh lại như vậy?
Trước đây nếu cô nói như vậy, Tô Nam Thanh chắc chắn sẽ mắng cô ta là đồ không biết xấu hổ. Chỉ cần Tô Nam Thanh tức giận, cô ta sẽ coi như mình thắng.
Tống Giai Kỳ tức đến dậm chân nhưng lại đắc ý mở miệng: "Tô Nam Thanh, chắc cô vẫn chưa hiểu tôi đang nói gì. Tối nay, tôi sẽ nói chuyện cưới xin với Cố Ngộ Thâm, lần này không phải tôi giành của cô, là mẹ chủ động. Mẹ nói tối nay sẽ đề nghị anh ấy cưới tôi."
"Vậy cô muốn tôi chúc mừng à? Vậy thì chúc mừng nhé, chúc hai người có tình thì thành quyến thuộc."
Tô Nam Thanh thật sự chẳng thấy buồn gì cả, tuyệt vọng đến tận cùng rồi, đến nước mắt cũng không còn.
"Tô Nam Thanh, tối nay cô nên về đi. Nhân tiện ký đơn ly hôn luôn, Thâm ca ca nói tối nay muốn chính thức ly hôn với cô, cô không có mặt lại bảo tôi bắt nạt cô."
Tô Nam Thanh cười lạnh: "Cô là cái thá gì mà bắt nạt tôi? Trước đây xem cô là người nhà lên tôi nhịn, bây giờ cô chẳng là cái đinh gì, sao tôi phải nhịn? Có bản lĩnh thì đến mà bắt nạt thử xem, con điên chết tiệt."
"Á á... Tô Nam Thanh, cô mắng tôi!" Tống Giai Kỳ tức đến dậm chân.
Tô Nam Thanh cười lạnh: "Chửi cô thì sao? Chửi chính là cô đấy, còn phải chọn ngày để chửi chắc?"
Tô Nam Thanh dập máy.
Nghĩ một lúc, cô thả Cố Ngộ Thâm ra khỏi danh sách chặn.
Rồi cô chủ động gọi điện cho anh.
Cố Ngộ Thâm thấy Tô Nam Thanh gọi đến, lập tức bắt máy.
"Nam Thanh…"
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi của Tống Giai Kỳ, cô ta nói anh muốn ly hôn với tôi để cưới cô ta, thế thì tốt quá. Mai sáng chín giờ, tôi chờ ở cửa cục dân chính."
Tô Nam Thanh nói xong, rầm cúp máy, rồi lại chặn số một lượt nữa.
Cố Ngộ Thâm: "…"
Anh gọi lại thì phát hiện... mình lại lại lại lại bị chặn.
Lâm Thất Thất cũng vừa hay rảnh, vào bữa sáng hôm nay, ba người đều có thời gian, thế là họ cùng nhau đến biển chơi.
Tô Nam Thanh thích biển, Lâm Thất Thất cũng vậy, Tô Tỉnh liền dẫn cả hai đến đây vui chơi.
Từ nhỏ Tô Nam Thanh đã thích leo lên lưng Tô Tỉnh để cùng chơi đùa với sóng biển.
Bây giờ cô vẫn giữ được nét trẻ con ấy, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Tại sao Trì Kiệt lại gặp được Tô Nam Thanh? Vì anh cũng đang trong kỳ nghỉ, đến biển chơi nên mới vô tình nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Anh rất kinh ngạc, bởi nụ cười của Tô Nam Thanh thật ngọt ngào.
Anh không kìm được mà quay video gửi cho Cố Ngộ Thâm xem.
Tuy Trì Kiệt không phải người tốt gì nhưng cũng không đến mức như Cố Ngộ Thâm cưới Tô Nam Thanh rồi mà còn vấn vương Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ có hơi đanh đá nhưng trong mắt tình nhân thì nàng luôn là mỹ nhân.
Cố Ngộ Thâm sẵn sàng dung túng cô ta sỉ nhục Tô Nam Thanh, đó chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Trì Kiệt không hứng thú với phụ nữ, cũng chẳng hiểu mùi vị của tình yêu là gì nhưng anh vẫn cảm thấy Cố Ngộ Thâm đã đi quá giới hạn.
Tô Nam Thanh thích Cố Ngộ Thâm, thường xuyên tìm hiểu hành tung của anh ta.
Nói thật, Tô Nam Thanh đối với Cố Ngộ Thâm rất tốt. Năm anh ta bị tai nạn xe, Tô Nam Thanh chính là chân là mắt của anh, chăm sóc tận tình chu đáo, anh ta mới có thể hồi phục nhanh như vậy.
Từ khi Tống Giai Kỳ trở về, mọi thứ đều thay đổi. Mỗi lần Tống Giai Kỳ bị thương, bằng chứng đều chỉ vào Tô Nam Thanh. Tống Giai Kỳ luôn tạo cho người ta cảm giác chỉ biết hưởng phúc, không thể cùng nhau vượt khó.
Điện thoại rung lên, anh thu hồi ánh mắt, nhìn màn hình.
Cố Ngộ Thâm: [Cậu đang ở đâu?]
Trì Kiệt vừa nhìn đã hiểu anh ta muốn gì.
Trì Kiệt: [Cố Ngộ Thâm, cậu đến làm gì? Cậu và người nhà họ Tống chỉ biết sỉ nhục, đè nén cô ấy, chán ghét cô ấy. Ai cũng có lòng tự trọng, cậu đừng đến phá hỏng tâm trạng tốt của Tô Nam Thanh hôm nay.]
Trì Kiệt: [Tôi trở về mấy ngày nay, điều tra thử về Tô Nam Thanh, không ngờ cô ấy lại xuất sắc như vậy. Bây giờ còn có người đàn ông khác bên cạnh. Cố Ngộ Thâm, cậu chỉ là đã quen với việc cô ấy đối tốt với cậu, chứ không phải yêu.]
Trì Kiệt thật sự rất ngứa mắt với bộ mặt giả tạo của nhà họ Tống, lấy việc giẫm đạp Tô Nam Thanh để thỏa mãn bản thân.
Nghe qua thì như đang ấm ức vì lo cho cô nhưng nghe kỹ sẽ thấy toàn bộ đều dẫn lửa về phía Tô Nam Thanh.
Tô Nam Thanh cũng từng giải thích nhưng không ai tin cô.
Cố Ngộ Thâm nhìn thấy tin nhắn của Trì Kiệt, sắc mặt anh dần dần vỡ vụn, khi trước trừng phạt Tô Nam Thanh, anh chỉ cảm thấy sảng khoái.
Cô ta dám bắt nạt Kỳ Kỳ?
Vị trí Cố phu nhân là của Tống Giai Kỳ.
Nhưng sau này, anh lại dần nhận ra, dường như tất cả những gì Tống Giai Kỳ làm chỉ là để khiến anh rời xa Tô Nam Thanh.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm ngày càng lạnh lẽo.
Ngay cả Trì Kiệt cũng nhìn ra được, lẽ nào anh không phải là người sao?
Anh lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, do ông bà nội nuôi nấng. Anh rất ít khi có biến động cảm xúc, đối với tình yêu cũng chẳng hiểu rõ.
Anh cười lạnh, Trì Kiệt thì biết gì về những gì anh nghĩ?
Anh ném chìa khóa xe trong tay xuống, tiếp tục làm việc.
__
Trên bãi biển.
Tô Nam Thanh, Tô Tỉnh và Lâm Thất Thất chơi mệt rồi. Ba người ngồi dưới chiếc ô che, ăn đồ nướng, uống bia.
Tô Nam Thanh đã lâu rồi mới có một ngày thoải mái như vậy. Sau khi ly hôn, cô có thể chơi thỏa thích, không còn lo lắng Cố Ngộ Thâm đã ăn gì chưa.
Cố Ngộ Thâm phải tham dự tiệc tối, cô cũng không còn phải vắt óc chọn quà cho anh.
Cô ăn xiên thịt cừu, quay sang hỏi Lâm Thất Thất: "Thất Thất, vui không?"
Lâm Thất Thất cũng đã lâu không được thư giãn, chơi đến đẫm mồ hôi.
Cô ấy cười gật đầu: "Vui, rất vui!"
Tô Nam Thanh đang định nói gì đó thì thấy điện thoại reo.
Cô cầm lên xem, là Tống Giai Kỳ.
Tô Nam Thanh nhíu mày, quên chưa chặn số con mụ này.
Hôm nay là một ngày vui vẻ, mấy thứ rác rưởi phiền phức này sao cứ đến phá bĩnh.
Tô Nam Thanh thấy Tống Giai Kỳ chẳng khác gì cao dán chó, dính chặt lấy người ta không buông.
Cô bấm nghe, giọng không vui: "Alo?"
Giọng Tống Giai Kỳ vui vẻ: "Tô Nam Thanh, tối nay tôi sẽ nói chuyện hôn nhân với Thâm ca ca, cô ghen tị lắm đúng không?"
Thề có trời đất, cô thật sự không hề ghen hay tị.
Trái tim đã chết ngay khi Cố Ngộ Thâm đưa đơn ly hôn cho cô.
Không, phải là đời trước, khi Cố Ngộ Thâm đẩy cô ngã lầu, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Tô Nam Thanh bật cười: "Tống Giai Kỳ, cô không sao chứ?"
Tống Giai Kỳ sửng sốt: "Tô Nam Thanh, cô nói gì là không sao?"
"Nghe cô nói chuyện còn khỏe mạnh lắm, sao đầu óc lại không tỉnh táo? Mau đi tìm tảng đậu hũ mà đập đầu tỉnh lại đi. Tôi và Cố Ngộ Thâm đã ký giấy ly hôn rồi. Cô cứ ngày nào cũng đến trước mặt tôi khoe khoang, cô bị bệnh à?"
"Cô và Cố Ngộ Thâm mau chóng bàn chuyện kết hôn đi. Hai người đúng là một cặp trời sinh, nhất định phải dính lấy nhau. Tôi đây bụng to to, cuộc sống vui vẻ, nên làm ơn đừng mang vẻ giả tạo đến trước mặt tôi."
"Còn nữa, tôi sống cuộc đời tôi, cô làm chuyện rẻ tiền của cô, cô muốn kết hôn với Cố Ngộ Thâm thì liên quan quái gì đến tôi?"
Tống Giai Kỳ ngây người. Cô ta nhìn lại số, rõ ràng không gọi nhầm, đúng là số của Tô Nam Thanh.
Nhưng tại sao thái độ của Tô Nam Thanh lại như vậy?
Trước đây nếu cô nói như vậy, Tô Nam Thanh chắc chắn sẽ mắng cô ta là đồ không biết xấu hổ. Chỉ cần Tô Nam Thanh tức giận, cô ta sẽ coi như mình thắng.
Tống Giai Kỳ tức đến dậm chân nhưng lại đắc ý mở miệng: "Tô Nam Thanh, chắc cô vẫn chưa hiểu tôi đang nói gì. Tối nay, tôi sẽ nói chuyện cưới xin với Cố Ngộ Thâm, lần này không phải tôi giành của cô, là mẹ chủ động. Mẹ nói tối nay sẽ đề nghị anh ấy cưới tôi."
"Vậy cô muốn tôi chúc mừng à? Vậy thì chúc mừng nhé, chúc hai người có tình thì thành quyến thuộc."
Tô Nam Thanh thật sự chẳng thấy buồn gì cả, tuyệt vọng đến tận cùng rồi, đến nước mắt cũng không còn.
"Tô Nam Thanh, tối nay cô nên về đi. Nhân tiện ký đơn ly hôn luôn, Thâm ca ca nói tối nay muốn chính thức ly hôn với cô, cô không có mặt lại bảo tôi bắt nạt cô."
Tô Nam Thanh cười lạnh: "Cô là cái thá gì mà bắt nạt tôi? Trước đây xem cô là người nhà lên tôi nhịn, bây giờ cô chẳng là cái đinh gì, sao tôi phải nhịn? Có bản lĩnh thì đến mà bắt nạt thử xem, con điên chết tiệt."
"Á á... Tô Nam Thanh, cô mắng tôi!" Tống Giai Kỳ tức đến dậm chân.
Tô Nam Thanh cười lạnh: "Chửi cô thì sao? Chửi chính là cô đấy, còn phải chọn ngày để chửi chắc?"
Tô Nam Thanh dập máy.
Nghĩ một lúc, cô thả Cố Ngộ Thâm ra khỏi danh sách chặn.
Rồi cô chủ động gọi điện cho anh.
Cố Ngộ Thâm thấy Tô Nam Thanh gọi đến, lập tức bắt máy.
"Nam Thanh…"
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi của Tống Giai Kỳ, cô ta nói anh muốn ly hôn với tôi để cưới cô ta, thế thì tốt quá. Mai sáng chín giờ, tôi chờ ở cửa cục dân chính."
Tô Nam Thanh nói xong, rầm cúp máy, rồi lại chặn số một lượt nữa.
Cố Ngộ Thâm: "…"
Anh gọi lại thì phát hiện... mình lại lại lại lại bị chặn.
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
