0 chữ
Chương 90
Chương 90: Thâm ca ca, em có bằng chứng
Gương mặt tuấn tú của Cố Ngộ Thâm tối sầm lại, Tống Giai Kỳ cố ý gọi điện cho Tô Nam Thanh, nói rằng anh muốn ly hôn?
Ánh mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo, chẳng lẽ anh thật sự đã bị Tống Giai Kỳ lừa gạt?
Tống Giai Kỳ dám sau lưng anh làm tổn thương Tô Nam Thanh, vậy những chuyện trước kia thì sao?
Mà Tô Nam Thanh, sau khi chặn liên lạc với Cố Ngộ Thâm, không bị ai quấy rầy, ba người họ chơi đùa rất vui vẻ.
Buổi chiều lướt sóng xong, Tô Tỉnh dẫn họ đi ăn tiệc hải sản trên đảo.
__
Buổi chiều, Cố Ngộ Thâm dẫn theo Tiết Khanh đến nhà họ Tống, anh một mình vào trong, chỉ để biết được lý do vì sao mẹ mình xảy ra chuyện.
Hôm nay Đường Uyển Oanh ở nhà, đích thân chuẩn bị bữa tối, chính là muốn trói chặt Cố Ngộ Thâm với Tống Giai Kỳ.
Nhìn thấy dáng người cao ráo, khí thế đặc biệt trời sinh của Cố Ngộ Thâm bước vào, bà cảm nhận được uy nghiêm mà anh mang theo.
Tính cách anh luôn lạnh lùng, cố chấp.
Đường Uyển Oanh xem như nhìn anh lớn lên, biết gia đình anh u ám thế nào. Cha không yêu mẹ, suốt ngày trác táng bên ngoài không về nhà.
Mẹ anh vì hôn nhân bất hạnh mà cũng không đối xử tốt với anh.
Trong chuyện này có nhiều điều bà không rõ, cha Cố Ngộ Thâm cũng là một kẻ tồi tệ, có lẽ còn nhiều điều chưa ai biết.
"Ngộ Thâm, con đến rồi, vào phòng ăn đi, hôm nay Kỳ Kỳ đích thân xuống bếp, nấu cho con cả bàn đồ ăn ngon." Đường Uyển Oanh mỉm cười, khen Tống Giai Kỳ.
Cố Ngộ Thâm gật đầu: "Được."
Anh đi về phía bếp.
Đường Uyển Oanh nhìn bóng lưng cao ráo của anh, thầm nghĩ: Người đàn ông này, khi tàn nhẫn thì như cuồng phong quét lá khô. Loại người như vậy, rất hợp với kẻ độc ác như Tống Giai Kỳ.
Con bé Thanh Thanh của mình thì thích hợp với người dịu dàng, tốt bụng.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy Cố Ngộ Thâm dịu dàng, mỗi lần gặp đều rất lạnh nhạt.
"Ngộ Thâm, con đến rồi à." Tống Nam Phong tươi cười bắt chuyện với anh, mang theo chút nịnh bợ.
Cố Ngộ Thâm gật đầu rồi ngồi xuống.
Tống Giai Kỳ ăn mặc lộng lẫy, cố ý chọn lúc Cố Ngộ Thâm đến mới bưng món ăn ra để làm màu.
"Thâm ca ca, anh đến rồi." Cô ta cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt lịm.
"Ừ." Cố Ngộ Thâm không nhìn cô ta.
Lúc này, Trì Kiệt lại gửi thêm một đoạn video là cảnh Tô Nam Thanh nhảy múa.
Tô Nam Thanh thay một chiếc váy liền thân màu đen, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, cổ áo hơi rộng. Dưới tán dừa, trên bãi biển, đống lửa bập bùng, cô bắt đầu nhảy Latin.
Cô nhảy rất đẹp, đầy sức quyến rũ là phong cách rất riêng của cô, từng bước chân đều cuốn hút.
Anh chăm chú nhìn dáng hình uyển chuyển của Tô Nam Thanh, nét quyến rũ mê người ấy quá đỗi thu hút, quá đẹp.
Người đàn ông ngồi đối diện cô chính là người tối qua cùng cô ăn tối.
Gương mặt tuấn tú với ánh mắt mang ý cười, dịu dàng như nước, trong mắt phản chiếu điệu múa đầy mê hoặc của cô.
Anh chưa từng thấy một Tô Nam Thanh bốc lửa đến vậy. Sự uyển chuyển trong từng động tác, khiến người ta không thể rời mắt.
Cố Ngộ Thâm nhìn đến ngẩn người. Trong mắt anh, Tô Nam Thanh luôn là kiểu người nghiêm túc, không ngờ lại có mặt như thế này.
"Thâm ca ca, Thâm ca ca..."
Tống Giai Kỳ thấy anh cúi đầu xem điện thoại, không để ý đến mình thì tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi anh.
Nghe tiếng cô ta, Cố Ngộ Thâm tắt màn hình, trực tiếp hỏi:
"Hôm nay em gọi điện cho Tô Nam Thanh, nói anh muốn ly hôn với cô ấy?"
Tống Giai Kỳ sững người, bữa ăn còn chưa bắt đầu, mà đã đi sai hướng.
Làm sao anh biết được?
Cô vội lắc đầu: "Thâm ca ca, em không nói vậy, là Tô Nam Thanh nói dối. Em chỉ bảo cô ấy về ăn cơm, nói là anh cũng sẽ tới. Cô ấy bảo không về còn mắng em một trận. Em đâu dám chen vào chuyện hôn nhân của hai người."
Tống Giai Kỳ ngồi đối diện, vẻ mặt đầy ấm ức.
Cố Ngộ Thâm nhìn cô ta thật lâu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Lúc này, Đường Uyển Oanh lên tiếng:
"Ngộ Thâm, năm đó, con từng hứa sẽ cưới Giai Kỳ, đàn ông nói được phải làm được."
"Con với Thanh Thanh không hề yêu nhau, người con yêu luôn là Kỳ Kỳ. Hay là con ly hôn đi rồi cưới Kỳ Kỳ, Thanh Thanh cũng đã ký đơn ly hôn rồi, chẳng có tranh chấp tài sản gì cả."
"Hai người làm thủ tục cũng nhanh thôi. Nói đi cũng phải nói lại, hai năm qua, con cưới con bé mà chưa từng cho nó đồng nào, không chu cấp cuộc sống, không tặng quà, cứ như để lúc ly hôn không dính dáng gì cả."
"Vậy mà với Kỳ Kỳ, con sẵn sàng mua hòn đảo hàng tỉ chỉ để con bé vui chơi. Còn kết hôn với Thanh Thanh, ngay cả nhẫn cưới con cũng không muốn mua. Sự khác biệt rõ ràng như thế, ai cũng nhìn ra con yêu Kỳ Kỳ thế nào."
"Ngược lại, Thanh Thanh là người chăm sóc con từng ly từng tí khi con khó khăn nhất. Chỉ vì điều đó, con cũng nên để con bé ra đi, cưới người con thật sự yêu, như thế con mới hạnh phúc."
"Ta là người nhìn con lớn lên, con đối xử với Kỳ Kỳ còn tốt hơn mấy nam chính trong phim truyền hình giờ vàng. Con là người đàn ông tốt, để Kỳ Kỳ cưới con, chúng ta cũng yên tâm."
Đường Uyển Oanh cố tình "gϊếŧ bằng lời khen". Bà cũng không có tư cách nói nhiều, dù sao bà cũng là một phần của nhóm người ác này.
Cố Ngộ Thâm cưới con gái bà mà chẳng cho gì cả, anh không xứng đáng!
Không có so sánh thì không thấy đau lòng.
Cố Ngộ Thâm siết chặt nắm tay. Qua lời của Đường Uyển Oanh, anh mới dần nhận ra mình thật sự đã phụ Tô Nam Thanh.
Anh sẵn sàng dốc hết cho Tống Giai Kỳ nhưng lại keo kiệt đến mức không cho Tô Nam Thanh nổi một đồng sinh hoạt phí.
Nếu Đường Uyển Oanh không nhắc, có lẽ anh cũng quên luôn.
Tống Giai Kỳ háo hức nhìn Cố Ngộ Thâm, chờ anh đồng ý cưới cô.
Cố Ngộ Thâm không nói gì, không khí trở nên kỳ lạ.
Tống Nam Phong thấy khí thế lạnh lẽo của anh, không dám lên tiếng.
Tối nay, Cố Ngộ Thâm có gì đó rất khác thường.
"Thâm ca ca, anh từng hứa sẽ cưới em."
Tống Giai Kỳ đưa cho anh một chiếc USB: "Thâm ca ca, chẳng phải anh luôn muốn biết vì sao mẹ anh phát điên sao? Là do Tô Nam Thanh. Đây là kết quả em điều tra được, cô ta đã đầu độc bác gái bằng thuốc độc tác dụng chậm."
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm lập tức đỏ rực, anh nhận lấy USB, lại là Tô Nam Thanh?
Anh hồi tưởng lại, người duy nhất tiếp cận được mẹ anh… quả thật chỉ có Tô Nam Thanh.
Tống Giai Kỳ thấy sắc mặt anh u ám, trong lòng càng thêm mong đợi: Tốt rồi, lần này có thể hoàn toàn đá Tô Nam Thanh ra khỏi cuộc đời Cố Ngộ Thâm.
Đường Uyển Oanh nhìn Tống Giai Kỳ đầy kinh ngạc: "Kỳ Kỳ, con nói gì vậy? Sao con lại tra được chuyện này?"
Tống Giai Kỳ buồn bã nhìn Cố Ngộ Thâm im lặng, không biết anh có tin mình không.
"Mẹ, con vẫn luôn nghi ngờ là do Tô Nam Thanh làm, lên âm thầm điều tra. Mới vừa thu thập được bằng chứng."
"Thâm ca ca, nếu anh không tin, em lấy máy tính xuống ngay, anh cắm USB vào xem đi."
Cố Ngộ Thâm gật đầu: "Em đi lấy đi."
Tống Giai Kỳ cụp mắt, che giấu sự vui mừng trong lòng, nhanh chóng đứng dậy đi lấy laptop.
Đường Uyển Oanh siết chặt nắm tay, Tô Nam Thanh không thể làm chuyện đó! Ngược lại, thái độ của Tống Giai Kỳ lại quá kỳ lạ. Nếu cô ta thật sự có bằng chứng, sao không vạch trần Tô Nam Thanh sớm hơn, mà đợi đến bây giờ?
Ánh mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo, chẳng lẽ anh thật sự đã bị Tống Giai Kỳ lừa gạt?
Tống Giai Kỳ dám sau lưng anh làm tổn thương Tô Nam Thanh, vậy những chuyện trước kia thì sao?
Mà Tô Nam Thanh, sau khi chặn liên lạc với Cố Ngộ Thâm, không bị ai quấy rầy, ba người họ chơi đùa rất vui vẻ.
Buổi chiều lướt sóng xong, Tô Tỉnh dẫn họ đi ăn tiệc hải sản trên đảo.
__
Buổi chiều, Cố Ngộ Thâm dẫn theo Tiết Khanh đến nhà họ Tống, anh một mình vào trong, chỉ để biết được lý do vì sao mẹ mình xảy ra chuyện.
Hôm nay Đường Uyển Oanh ở nhà, đích thân chuẩn bị bữa tối, chính là muốn trói chặt Cố Ngộ Thâm với Tống Giai Kỳ.
Nhìn thấy dáng người cao ráo, khí thế đặc biệt trời sinh của Cố Ngộ Thâm bước vào, bà cảm nhận được uy nghiêm mà anh mang theo.
Đường Uyển Oanh xem như nhìn anh lớn lên, biết gia đình anh u ám thế nào. Cha không yêu mẹ, suốt ngày trác táng bên ngoài không về nhà.
Mẹ anh vì hôn nhân bất hạnh mà cũng không đối xử tốt với anh.
Trong chuyện này có nhiều điều bà không rõ, cha Cố Ngộ Thâm cũng là một kẻ tồi tệ, có lẽ còn nhiều điều chưa ai biết.
"Ngộ Thâm, con đến rồi, vào phòng ăn đi, hôm nay Kỳ Kỳ đích thân xuống bếp, nấu cho con cả bàn đồ ăn ngon." Đường Uyển Oanh mỉm cười, khen Tống Giai Kỳ.
Cố Ngộ Thâm gật đầu: "Được."
Anh đi về phía bếp.
Đường Uyển Oanh nhìn bóng lưng cao ráo của anh, thầm nghĩ: Người đàn ông này, khi tàn nhẫn thì như cuồng phong quét lá khô. Loại người như vậy, rất hợp với kẻ độc ác như Tống Giai Kỳ.
Con bé Thanh Thanh của mình thì thích hợp với người dịu dàng, tốt bụng.
"Ngộ Thâm, con đến rồi à." Tống Nam Phong tươi cười bắt chuyện với anh, mang theo chút nịnh bợ.
Cố Ngộ Thâm gật đầu rồi ngồi xuống.
Tống Giai Kỳ ăn mặc lộng lẫy, cố ý chọn lúc Cố Ngộ Thâm đến mới bưng món ăn ra để làm màu.
"Thâm ca ca, anh đến rồi." Cô ta cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt lịm.
"Ừ." Cố Ngộ Thâm không nhìn cô ta.
Lúc này, Trì Kiệt lại gửi thêm một đoạn video là cảnh Tô Nam Thanh nhảy múa.
Tô Nam Thanh thay một chiếc váy liền thân màu đen, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, cổ áo hơi rộng. Dưới tán dừa, trên bãi biển, đống lửa bập bùng, cô bắt đầu nhảy Latin.
Cô nhảy rất đẹp, đầy sức quyến rũ là phong cách rất riêng của cô, từng bước chân đều cuốn hút.
Người đàn ông ngồi đối diện cô chính là người tối qua cùng cô ăn tối.
Gương mặt tuấn tú với ánh mắt mang ý cười, dịu dàng như nước, trong mắt phản chiếu điệu múa đầy mê hoặc của cô.
Anh chưa từng thấy một Tô Nam Thanh bốc lửa đến vậy. Sự uyển chuyển trong từng động tác, khiến người ta không thể rời mắt.
Cố Ngộ Thâm nhìn đến ngẩn người. Trong mắt anh, Tô Nam Thanh luôn là kiểu người nghiêm túc, không ngờ lại có mặt như thế này.
"Thâm ca ca, Thâm ca ca..."
Tống Giai Kỳ thấy anh cúi đầu xem điện thoại, không để ý đến mình thì tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi anh.
Nghe tiếng cô ta, Cố Ngộ Thâm tắt màn hình, trực tiếp hỏi:
"Hôm nay em gọi điện cho Tô Nam Thanh, nói anh muốn ly hôn với cô ấy?"
Tống Giai Kỳ sững người, bữa ăn còn chưa bắt đầu, mà đã đi sai hướng.
Làm sao anh biết được?
Cô vội lắc đầu: "Thâm ca ca, em không nói vậy, là Tô Nam Thanh nói dối. Em chỉ bảo cô ấy về ăn cơm, nói là anh cũng sẽ tới. Cô ấy bảo không về còn mắng em một trận. Em đâu dám chen vào chuyện hôn nhân của hai người."
Tống Giai Kỳ ngồi đối diện, vẻ mặt đầy ấm ức.
Cố Ngộ Thâm nhìn cô ta thật lâu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Lúc này, Đường Uyển Oanh lên tiếng:
"Ngộ Thâm, năm đó, con từng hứa sẽ cưới Giai Kỳ, đàn ông nói được phải làm được."
"Con với Thanh Thanh không hề yêu nhau, người con yêu luôn là Kỳ Kỳ. Hay là con ly hôn đi rồi cưới Kỳ Kỳ, Thanh Thanh cũng đã ký đơn ly hôn rồi, chẳng có tranh chấp tài sản gì cả."
"Hai người làm thủ tục cũng nhanh thôi. Nói đi cũng phải nói lại, hai năm qua, con cưới con bé mà chưa từng cho nó đồng nào, không chu cấp cuộc sống, không tặng quà, cứ như để lúc ly hôn không dính dáng gì cả."
"Vậy mà với Kỳ Kỳ, con sẵn sàng mua hòn đảo hàng tỉ chỉ để con bé vui chơi. Còn kết hôn với Thanh Thanh, ngay cả nhẫn cưới con cũng không muốn mua. Sự khác biệt rõ ràng như thế, ai cũng nhìn ra con yêu Kỳ Kỳ thế nào."
"Ngược lại, Thanh Thanh là người chăm sóc con từng ly từng tí khi con khó khăn nhất. Chỉ vì điều đó, con cũng nên để con bé ra đi, cưới người con thật sự yêu, như thế con mới hạnh phúc."
"Ta là người nhìn con lớn lên, con đối xử với Kỳ Kỳ còn tốt hơn mấy nam chính trong phim truyền hình giờ vàng. Con là người đàn ông tốt, để Kỳ Kỳ cưới con, chúng ta cũng yên tâm."
Đường Uyển Oanh cố tình "gϊếŧ bằng lời khen". Bà cũng không có tư cách nói nhiều, dù sao bà cũng là một phần của nhóm người ác này.
Cố Ngộ Thâm cưới con gái bà mà chẳng cho gì cả, anh không xứng đáng!
Không có so sánh thì không thấy đau lòng.
Cố Ngộ Thâm siết chặt nắm tay. Qua lời của Đường Uyển Oanh, anh mới dần nhận ra mình thật sự đã phụ Tô Nam Thanh.
Anh sẵn sàng dốc hết cho Tống Giai Kỳ nhưng lại keo kiệt đến mức không cho Tô Nam Thanh nổi một đồng sinh hoạt phí.
Nếu Đường Uyển Oanh không nhắc, có lẽ anh cũng quên luôn.
Tống Giai Kỳ háo hức nhìn Cố Ngộ Thâm, chờ anh đồng ý cưới cô.
Cố Ngộ Thâm không nói gì, không khí trở nên kỳ lạ.
Tống Nam Phong thấy khí thế lạnh lẽo của anh, không dám lên tiếng.
Tối nay, Cố Ngộ Thâm có gì đó rất khác thường.
"Thâm ca ca, anh từng hứa sẽ cưới em."
Tống Giai Kỳ đưa cho anh một chiếc USB: "Thâm ca ca, chẳng phải anh luôn muốn biết vì sao mẹ anh phát điên sao? Là do Tô Nam Thanh. Đây là kết quả em điều tra được, cô ta đã đầu độc bác gái bằng thuốc độc tác dụng chậm."
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm lập tức đỏ rực, anh nhận lấy USB, lại là Tô Nam Thanh?
Anh hồi tưởng lại, người duy nhất tiếp cận được mẹ anh… quả thật chỉ có Tô Nam Thanh.
Tống Giai Kỳ thấy sắc mặt anh u ám, trong lòng càng thêm mong đợi: Tốt rồi, lần này có thể hoàn toàn đá Tô Nam Thanh ra khỏi cuộc đời Cố Ngộ Thâm.
Đường Uyển Oanh nhìn Tống Giai Kỳ đầy kinh ngạc: "Kỳ Kỳ, con nói gì vậy? Sao con lại tra được chuyện này?"
Tống Giai Kỳ buồn bã nhìn Cố Ngộ Thâm im lặng, không biết anh có tin mình không.
"Mẹ, con vẫn luôn nghi ngờ là do Tô Nam Thanh làm, lên âm thầm điều tra. Mới vừa thu thập được bằng chứng."
"Thâm ca ca, nếu anh không tin, em lấy máy tính xuống ngay, anh cắm USB vào xem đi."
Cố Ngộ Thâm gật đầu: "Em đi lấy đi."
Tống Giai Kỳ cụp mắt, che giấu sự vui mừng trong lòng, nhanh chóng đứng dậy đi lấy laptop.
Đường Uyển Oanh siết chặt nắm tay, Tô Nam Thanh không thể làm chuyện đó! Ngược lại, thái độ của Tống Giai Kỳ lại quá kỳ lạ. Nếu cô ta thật sự có bằng chứng, sao không vạch trần Tô Nam Thanh sớm hơn, mà đợi đến bây giờ?
2
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
