TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 88
Chương 88: Video, cậu không yêu Tô Nam Thanh

Tống Nam Phong sửng sốt: Thắt lưng buộc bụng?

Công ty nhà họ Đường đã đến mức độ này rồi sao?

Tống Nam Phong kinh hãi, bất ngờ ngồi bật dậy, không thể tin nổi:

"Vợ à, em đừng dọa anh?"

Nếu thật sự phá sản, bất động sản trị giá hàng trăm triệu của nhà họ Đường cũng có thể để ông ta kiếm một món hời lớn.

Đường Uyển Oanh nhíu mày, nhìn dáng vẻ lo lắng của ông ta, nở nụ cười có chút kỳ quái, giọng lạnh nhạt:

"Chồng à, em dọa anh làm gì? Chính anh cũng nhìn thấy tình trạng công ty rồi đấy. Nếu không thì, tối mai gọi Cố Ngộ Thâm đến, để Kỳ Kỳ kết hôn liên minh đi."

Đây mới là điều bà muốn nói. Tô Nam Thanh muốn ly hôn? Được thôi, để con ly hôn.

Cố Ngộ Thâm cũng chẳng phải người tốt gì, không xứng với con gái bà.

Còn người đi xem mắt với Nam Thanh hôm đó Tần Mặc Vi, bà cảm thấy rất được.

Ánh mắt Tống Nam Phong lóe lên. Ban đầu còn tưởng bà đã phát hiện ra điều gì?

Giờ nghe bà nói vậy, hóa ra bà vẫn rất quan tâm đến Kỳ Kỳ.

"Vậy được, mai chuẩn bị nhiều món ngon chút, anh sẽ gọi Ngộ Thâm đến. Việc này phải giải quyết cho xong, Tô Nam Thanh mãi không chịu ly hôn..."

"Nam Phong, người không chịu ly hôn bây giờ là Cố Ngộ Thâm. Chúng ta phải khuyên Ngộ Thâm ly hôn rồi cưới Kỳ Kỳ." Đường Uyển Oanh nhắc nhở, không muốn nghe thấy ông ta nói lời xấu về con gái bà.

Bà cũng thật tệ, không xứng làm mẹ của Tô Nam Thanh.

Tống Nam Phong, tên súc sinh này, lại càng không xứng. Hắn đổi con gái của bà, đem đứa con riêng của tiểu tam về để bà nuôi lớn. Bà nằm mơ cũng muốn gϊếŧ chết tên cầm thú này.

Còn muốn cướp hết tài sản nhà họ Đường, đem cho Tống Gia Kỳ và đứa con hoang ngoài kia? Hắn nằm mơ đi!

Tống Nam Phong nghẹn lời. Ông ta cũng không hiểu tại sao, trước kia Cố Ngộ Thâm luôn muốn ly hôn, mà giờ Tô Nam Thanh thật sự muốn ly hôn rồi, anh ta lại không chịu?

Chẳng lẽ đột nhiên phát hiện ra điểm tốt của Tô Nam Thanh?

Tống Nam Phong có chút do dự: "Tô Nam Thanh và Cố Ngộ Thâm vẫn chưa ly hôn, chúng ta làm vậy, có khiến Cố Ngộ Thâm cảm thấy bị ép buộc không?"

Giọng Đường Uyển Oanh lạnh lẽo: "Sao lại thế được? Vấn đề là ở Cố Ngộ Thâm, chỉ cần cậu ấy đồng ý ly hôn là được."

Tống Nam Phong càng muốn Cố Ngộ Thâm trở thành con rể mình. Dù gì anh ta cũng có thực lực hơn.

Đến lúc đó, có Cố Ngộ Thâm trợ giúp, việc cướp tài sản nhà họ Đường sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tống Nam Phong liền đồng ý, ngày mai sẽ mời Cố Ngộ Thâm đến nhà.

Đường Uyển Oanh ngủ ngon một giấc, còn Tống Nam Phong thì lại lo lắng. Dưới chăn, tay ông ta lật tới lật lui nhưng không có chút phản ứng nào.

Tống Nam Phong muốn phát điên. Sao lại thế này?

Ông ta mới năm mươi tuổi, chuyện này đúng là lấy mạng ông ta!

Cả đêm Tống Nam Phong không ngủ, tinh thần có phần hoảng hốt.

Ngược lại, Đường Uyển Oanh lại ngủ rất ngon, rất nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, Tống Nam Phong mệt mỏi xuống lầu, không còn vẻ hăng hái buổi sáng như thường lệ, lòng đầy lo lắng.

Thấy Tống Gia Kỳ đang ăn sáng, ông ta không quên việc chính, bảo cô ta mời Cố Ngộ Thâm tối nay đến nhà ăn tối, bàn chuyện hôn sự của hai người.

Ông ta cũng biết cha của Cố Ngộ Thâm đã về nước.

Nhưng biết hai cha con họ không hòa thuận nên không dám mời ông bố đến, trước mắt cứ an ủi Cố Ngộ Thâm cái đã, rồi tính tiếp.

Tống Gia Kỳ rất vui, tối nay, cô ta tự tin có thể lừa được Cố Ngộ Thâm đến.

"Vâng, ba, con biết rồi."

Ăn xong trưa, Tống Gia Kỳ liền gọi điện cho Cố Ngộ Thâm.

"Alo!" Bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Cố Ngộ Thâm.

Tống Gia Kỳ vô cùng phấn khích, cuối cùng anh cũng nghe máy cô rồi!

"Thâm ca capp, cuối cùng anh cũng nghe máy em rồi, em biết mà, anh sẽ không bỏ mặc em đâu. Thâm ca ca, tối nay anh có thể đến nhà em ăn tối không? Em muốn nói với anh chuyện vì sao bác gái bị bệnh, em đã tìm được một số bằng chứng."

Cố Ngộ Thâm đồng ý rất dứt khoát: "Được!"

Tống Gia Kỳ nghe thấy câu trả lời, vô cùng xúc động.

Cô đích thân dẫn theo người làm và đầu bếp ra ngoài mua nguyên liệu. Còn mời hẳn đầu bếp khách sạn năm sao đến nấu ăn tối.

Tống Nam Phong và Đường Uyển Oanh cũng ở nhà chuẩn bị.

Tống Cảnh Duệ vẫn bận rộn ở đội xe.

Tại văn phòng của Cố Ngộ Thâm.

Sau khi nghe điện thoại của Tống Gia Kỳ, sắc mặt anh càng trầm xuống. Năm đó cô ta đã rời đi, sao lại biết chuyện của mẹ anh?

Hay là cô ta chưa từng rời đi, những gì Tiết Khanh điều tra được là sự thật?

Cố Ngộ Thâm đứng dậy, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, mày khẽ nhíu, vẻ mặt thâm sâu khó đoán, như đang suy tư điều gì.

Hôm nay anh không có tâm trí làm việc, trong đầu toàn là tờ giấy mà Tô Nam Thanh để lại.

"Hy vọng chồng em không bao giờ phải uống những loại thuốc này nữa, mong anh luôn khỏe mạnh."

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, đã thể hiện rõ tình yêu của cô dành cho anh.

Anh chưa từng được ai yêu thương như thế.

Anh bảo vệ Tống Gia Kỳ vì cô ta cũng giống như một luồng sáng, từng chiếu rọi vào lòng anh.

Anh luôn thiên vị Tống Gia Kỳ.

Nhưng ngoài việc đòi hỏi, hình như Tống Gia Kỳ chưa từng làm gì cho anh?

Ánh mắt Cố Ngộ Thâm càng thêm sâu thẳm, anh ấn gọi nội tuyến, bảo Tiết Khanh vào.

Vài phút sau, Tiết Khanh bước vào, nịnh nọt cười:

"Giám đốc, ngài có gì sai bảo?"

Cố Ngộ Thâm nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng trầm thấp: "Tô Nam Thanh có đến công ty không?"

Tiết Khanh lắc đầu: "Không có. Tôi có hỏi thăm, nghe nói cô ấy không cần đến công ty, chỉ cần quản lý thiết kế là được."

Khương Ngộ chơi chiêu cao tay, công ty bọn họ thành kẻ đổ vỏ oan uổng. Mấy nhà thiết kế kia trình độ đúng là khó nói nổi.

Cố Ngộ Thâm cụp mắt, ánh nhìn mờ mịt, mất hết sức sống.

"Chuẩn bị quà, tối nay đến nhà họ Tống."

Tiết Khanh sững sờ, anh muốn đến gặp Tống Gia Kỳ?

Haizzz, cuối cùng vẫn không nỡ rời đi mối tình bạch nguyệt quang.

Tiết Khanh đi chuẩn bị quà.

Cố Ngộ Thâm ngồi lại ghế giám đốc, dựa người lười biếng ra sau.

“Đinh...” Điện thoại trên bàn rung lên.

Cố Ngộ Thâm ngồi thẳng dậy, liếc nhìn màn hình, cuối cùng vẫn cầm lên xem tin nhắn.

Đầu tiên là một bức ảnh.

Là ảnh Tô Nam Thanh đứng bên bờ biển.

Cô để tóc dài, mặc váy trắng, dưới ánh mặt trời, gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc tung bay, cô cười rạng rỡ như nắng mai.

Khung cảnh bình yên, đó là vợ anh – Tô Nam Thanh.

Một vẻ đẹp không thể diễn tả thành lời.

Trì Kiệt lại gửi thêm một tin nhắn:

[Đây là Tô Nam Thanh, tôi gặp cô ấy ở bãi biển, cô ấy đi chơi với người đàn ông này.]

Ngay sau đó, là đoạn video Tô Nam Thanh nằm trên lưng Tô Tỉnh, anh ta cõng cô chạy trên bãi biển.

Tô Nam Thanh cười rất vui vẻ.

“Anh trai, chạy nhanh chút, sóng biển đuổi tới rồi đó, anh xem cả Tiểu Thất cũng chạy mất rồi.” Giọng cô nghịch ngợm vui tươi, khác hẳn vẻ trầm lặng và hiểu chuyện khi ở bên anh.

Một Tô Nam Thanh rạng rỡ như vậy, khiến trái tim anh rung động.

Trì Kiệt: [Cố Ngộ Thâm, tôi chưa từng thấy Tô Nam Thanh vui vẻ như thế, anh lên buông tay rồi.]

Cố Ngộ Thâm đọc xong, sắc mặt tối sầm:

[Chuyện vợ chồng tôi, cậu không có tư cách quản.]

Trì Kiệt: [Tô Nam Thanh thật sự rất hạnh phúc. Cậu không yêu cô ấy, người cậu yêu là Tống Gia Kỳ.]

Ánh mắt Cố Ngộ Thâm càng thêm u tối.

Tại sao cả thế giới đều biết anh yêu Tống Gia Kỳ, chỉ riêng anh là không rõ?

Anh không đáp lại Trì Kiệt nữa, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào nụ cười rực rỡ của Tô Nam Thanh, đáy mắt dậy sóng nhưng không ai đoán được anh đang nghĩ gì.

2

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.