TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 74
Chương 74: Tô Nam Thanh, về nhà với tôi

Tô Nam Thanh nghe giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy áp lực của anh, chậm rãi tựa vào ghế:

"Thẩm thiếu gia, anh không cần biết tôi biết chuyện đó bằng cách nào, anh chỉ cần tin là được."

"Dĩ nhiên, anh cũng có thể không tin tôi."

Không tin thì cũng chẳng sao cả.

Cô đã làm những gì cần làm, nói những gì cần nói.

Một năm sau, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Cho dù họ có đề phòng, cũng không ngăn được những người kia, vì họ len lỏi vào mọi ngóc ngách.

Hơn nữa, cô cũng không định qua lại sâu với nhà họ Thẩm. Trong mắt những người như họ, chỉ có lợi ích mới khiến họ cúi đầu, mới khiến họ khách sáo.

Trong bữa tiệc, cô mạnh mẽ, ra tay nối xương cứu người, còn đưa thuốc tốt cho lão phu nhân nhà họ Thẩm nên họ mới đối xử tử tế với cô.

Nếu cô chỉ là người bình thường thì sẽ giống như kiếp trước, bị Thẩm Mục Khanh sỉ nhục đến mức không bằng súc vật.

"Bọn họ len lỏi khắp nơi, mọi người lên cẩn thận!"

Cô chỉ nhớ, Thẩm Mục Khanh chết rất thảm.

Tô Nam Thanh cười nói: "Thẩm Mục Khanh, nói ra chắc anh không tin, tôi từng mơ một giấc mơ, trong mơ anh chết rất thảm, tay chân đều bị bẻ gãy, thi thể còn bị đem cho chó ăn."

"Phụt..." Thẩm Mục Khanh tức đến bật cười, nhìn cô nói lời vô căn cứ, anh thực sự vừa tức vừa buồn cười: "Thanh Thanh, em nói thế là không đáng yêu chút nào. Anh đâu có muốn chết, còn trẻ như hoa, anh còn muốn sống lâu hơn chút nữa, để bên cạnh bà nội lâu hơn."

Tô Nam Thanh nghĩ đến cái chết thê thảm của anh, dù chỉ là linh hồn, cô vẫn thấy đau lòng.

Cô không nói gì nhưng sắc mặt lão phu nhân đã trở nên cảnh giác.

Vì một số chuyện thực sự đang xảy ra. Vài hôm trước, một dự án của công ty họ gặp trục trặc. Khi bà phát hiện, có người đã đột ngột từ chức bỏ trốn.

Khi bà cho người điều tra, mới phát hiện tất cả tài liệu đều là giả.

"Thẩm Mục Khanh, cuộc đua xe lần này…"

"Bà nội, cuộc thi lần này con nhất định phải tham gia. Thanh Thanh chỉ là mơ thôi, mơ thì đều ngược lại mà." Thẩm Mục Khanh không muốn vì chuyện này mà bỏ lỡ giải đấu.

Lão phu nhân chau mày, thấy phục vụ mang món lên thì không nói thêm gì nữa.

Tô Nam Thanh nói là chuyện xảy ra sau một năm.

Vậy thì bà tạm thời không cần quá lo lắng.

"Thanh Thanh, món cá này nấu ngon lắm, cháu ăn thử đi." Lão phu nhân đích thân gắp cá cho cô.

Tô Nam Thanh nhìn bà hiền từ, khẽ mỉm cười:

"Cảm ơn bà! Bà cũng ăn nhiều vào nhé. Sau khi thải hết độc trong cơ thể rồi, nhớ phải ăn uống thật tốt, không được đối xử tệ với bản thân."

Lão phu nhân hiểu ý, nở nụ cười hài lòng, cứ liên tục gắp thức ăn cho Tô Nam Thanh.

Thẩm Mục Khanh nhìn thấy thì ghen tị. Dường như Tô Nam Thanh mới là cháu ruột của bà, còn anh chỉ là người ngoài.

Nhìn thấy bà gắp hết cá cho cô, mà anh chưa được ăn miếng nào, Thẩm Mục Khanh không vui. Anh không nhịn được trêu:

"Bà nội, con mới là cháu ruột của bà đó."

Lão phu nhân gắp con tôm cho anh, bực bội nói:

"Phải rồi, không nhắc thì bà suýt quên mất cháu là cháu ruột của bà đấy."

Tô Nam Thanh cười nhẹ, bà thật sự rất thương Thẩm Mục Khanh.

Kiếp trước, Thẩm Mục Khanh chết rồi, lão phu nhân cũng vì quá đau lòng mà qua đời.

Thật ra bà là người tinh tường hơn ai hết. Bà từng nghi ngờ Tống Giai Kỳ có vấn đề nhưng lại nghĩ là chuyện riêng của bọn trẻ lên không can thiệp.

Đến khi Tống Giai Kỳ nắm được quyền lực nhà họ Thẩm, bà mới hối hận vì đã không tin linh cảm của mình.

Cuộc đấu đá giữa các gia tộc lớn ở Thịnh Kinh, cũng sẽ bắt đầu sau một năm nữa.

Đó cũng sẽ là cơ hội tốt nhất của cô.

Trong một năm này, mọi người đều giống như rắn đang ngủ đông, không ai muốn lộ mặt.

Nhưng một năm sau, khi nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, mọi thế lực như bùng nổ chỉ trong chớp mắt.

Tô Nam Thanh cũng không để lộ quá nhiều, bởi vì trong giới thượng lưu, chẳng có ai là đơn giản cả.

Chỉ cần đứng ở góc độ của mình, giúp đỡ người khác một cách thích hợp, để lại đường lui cho bản thân.

Sống lại một đời, cô chỉ có thể nhìn thấy một vài chuyện đơn giản.

Mọi thứ đều phải cẩn thận, cực kỳ cẩn thận.

Từ giờ sẽ không làm phiền hạnh phúc của người khác.

Cô chỉ muốn mình sống hạnh phúc hơn.

Bữa tối hôm nay trôi qua rất vui vẻ.

Sau bữa ăn, Thẩm Mục Khanh đưa bà nội về.

Còn Tô Nam Thanh thì đứng chờ Thanh Nguyệt ven đường.

Nhưng người tới lại là hai vệ sĩ quen thuộc.

Tô Nam Thanh nhíu mày, nếu họ ở đây thì Cố Ngộ Thâm chắc chắn cũng gần đó.

Quả nhiên, chiếc xe sang trọng quen thuộc lái đến.

Tô Nam Thanh vừa nhìn thấy, ánh mắt liền bốc lên cơn giận đúng là Cố Ngộ Thâm.

"Phu nhân, tổng giám đốc bảo mời cô lên xe. Anh ấy nói cô đã bốn tháng không về nhà, chơi đủ rồi thì lên về."

Nghe đến từ phu nhân, Tô Nam Thanh thấy buồn nôn: "Mặc Tôn, trước đây không phải anh gọi tôi là Tô tiểu thư sao? Gọi tiếp như thế đi, đừng gọi phu nhân, nghe buồn nôn lắm."

Mặc Tôn cúi đầu, không dám nói gì, vẫn giữ tư thế mời.

Tô Nam Thanh biết anh chỉ làm theo lệnh nên không làm khó.

"Về nói với Cố Ngộ Thâm, tôi và anh ta đã ly hôn rồi, bảo anh ta biến đi càng xa càng tốt."

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Cố Ngộ Thâm hiện ra. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói vô cảm:

"Lên xe, về nhà."

"Xì." Tô Nam Thanh bật cười vì tức.

"Cố Ngộ Thâm, ly hôn mà anh cũng không ly nổi sao? Phí thủ tục có chín đồng, tôi chuyển cho anh nhé?" Giọng cô lạnh lùng.

Đôi mắt đen thẫm của Cố Ngộ Thâm càng sâu hơn:

"Tô Nam Thanh, lên xe. Tôi không muốn nói lần thứ hai."

"Tôi cũng không muốn nói nhảm với anh lần nữa. Tôi sẽ không về nhà cùng anh. Hôm sinh nhật Tống Giai Kỳ, chính anh đuổi tôi đi. Giờ lại muốn tôi quay về? Cố Ngộ Thâm, là linh hồn anh bị thay rồi, hay là tim bị đổi, hay đầu anh bị úng nước, mà quên hết những việc mình đã làm rồi?"

"Anh làm tôi tổn thương đến mức không thể đứng dậy nổi, giờ lại muốn đón tôi về. Anh nghĩ tôi là gì? Gọi thì đến, đuổi thì đi sao?"

Cố Ngộ Thâm nhìn ánh mắt xa lạ của cô, trầm mặc hồi lâu mới nói:

"Đêm đó tôi hiểu lầm em, là lỗi của tôi. Em không sai, nên không cần ly hôn."

Tô Nam Thanh nghiến răng, chỉ muốn đánh chết tên khốn này.

"Ha…" Cô cười lạnh, nụ cười đầy bi thương. Cô nhớ lại khoảnh khắc anh không chút do dự đẩy cô xuống, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Sao có thể sống chung dưới một mái nhà với người như vậy được chứ?

"Cố Ngộ Thâm, anh và Tống Giai Kỳ luôn duy trì mối quan hệ mờ ám, giờ còn muốn tôi quay về làm người giúp việc không lương cho anh à?"

Nghĩ đến những chuyện anh đã làm trong quá khứ, tim cô như bị dao đâm.

Cố Ngộ Thâm chau mày, giọng vẫn lãnh đạm:

"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, chẳng qua là do em làm nhiều chuyện sai…"

"Câm miệng cho tôi! Tôi chưa từng làm sai gì cả! Chính hai người – cặp chó đó và nhà họ Tống ngu ngốc đã vu oan cho tôi! Giờ anh chỉ nói một câu tôi sai rồi là xong à? Có thể bù đắp được bao nhiêu tổn thương tôi đã chịu suốt bao năm qua sao?"

Tô Nam Thanh cụp mắt xuống, có cả nỗi đau kiếp trước lẫn kiếp này khiến cô mệt mỏi tột cùng.

Cô khẽ nói, giọng nhẹ mà lạnh như băng:

"Cố Ngộ Thâm, anh đã nhắc đến ly hôn vô số lần. Giờ tôi đồng ý rồi, tại sao còn bám lấy tôi không buông?"

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.