TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 73
Chương 73: Lạnh lùng, tôi chưa từng yêu em

Khi nghe thấy những lời này, khóe miệng của Cố Ngộ Thâm hiện lên một nụ cười lạnh nhạt:

"Bắt cá hai tay sao? Buổi trưa em ăn cơm với con trai của tổng giám đốc Trương, hai người nói chuyện không phải rất vui vẻ sao? Đặt vào em thì là tình cảm chân thành nhưng khi đặt vào vợ anh thì lại gọi là bắt cá hai tay à?"

Tống Giai Kỳ sững người, cái gì?

Anh vừa nói cái gì?

A a a…

Anh vừa nói gì cơ?

Vợ?!!

Anh vừa công khai trước mặt cô thừa nhận Tô Nam Thanh là vợ anh sao?

"Thâm ca ca, anh đang nói gì vậy? Người anh yêu là em mà…"

"Anh chưa từng yêu em. Nếu em cho rằng anh đối xử tốt với em là vì yêu thì không phải. Anh tốt với em, bao dung em, giúp em không biết bao nhiêu lần, là vì năm đó em đã cứu anh. Nhưng những việc em làm dạo gần đây khiến anh rất thất vọng. Anh đã nói rồi, tối hôm đó là lần cuối cùng anh giúp em."

"Vì em, mấy dự án anh đã mất trắng, đổ vào cả chục tỷ rồi, Tống Giai Kỳ, em lên biết đủ là vừa."

Giọng của Cố Ngộ Thâm lạnh lẽo, nói xong liền lên xe ven đường.

Sau khi lên xe, anh nói với Tiết Khanh: "Bám theo."

Chỉ còn lại Tống Giai Kỳ đứng lặng trong gió, nước mắt tức tưởi.

Cô giận đến mức dậm mạnh chân, ánh mắt đầy oán hận nhìn chiếc xe của Cố Ngộ Thâm rời đi.

"Cố Ngộ Thâm, anh dám không yêu tôi sao? Anh dám yêu Tô Nam Thanh ư?"

Tống Giai Kỳ lẩm bẩm.

Cô không thể tin được, chỉ vì hai chuyện này mà bị Cố Ngộ Thâm vứt bỏ.

Trên màn ảnh, họ là cặp đôi kim đồng ngọc nữ, ai cũng nói họ xứng đôi.

Cô đã vất vả lắm mới giành được sự tin tưởng của anh, mới khiến Tô Nam Thanh rời xa Cố Ngộ Thâm.

Nhưng đây không phải kết cục cô muốn, cô muốn là để Cố Ngộ Thâm hoàn toàn căm ghét Tô Nam Thanh, tốt nhất là chính tay anh ấy hủy hoại cô ta.

Tính cách Cố Ngộ Thâm vốn khó đoán, cô chỉ dựa vào ân tình năm xưa cứu anh, mới khiến anh sủng ái cô đến vậy.

Hình tượng hoa nhài trắng mềm mại, hiền lành mà cô xây dựng, chẳng lẽ chỉ vì vài chuyện gần đây mà bị anh nhìn thấu?

Không thể được.

Cố Ngộ Thâm, anh nhất định phải là của tôi, và tập đoàn Cố thị cũng phải là của anh ấy.

Tôi sẽ giúp anh ấy dọn đường, chờ anh ấy quay lại.

Tống Giai Kỳ kéo váy màu xanh lam nhạt, đi ra ven đường, bắt một chiếc xe, bám theo xe của Cố Ngộ Thâm.

Ánh mắt cô lóe lên vẻ gian xảo: "Cố Ngộ Thâm, tôi đâu phải người mà anh có thể dễ dàng vứt bỏ."

Cô lấy điện thoại ra, bảo tài xế bám theo định vị xe của Cố Ngộ Thâm.

__

Trong một nhà hàng món ăn gia truyền, Thẩm Mục Khanh đưa Tô Nam Thanh đến phòng riêng.

Lão phu nhân mặc sườn xám màu lam cổ điển, đeo vòng cổ ngọc trai, mái tóc bạc trắng búi gọn, phong thái tao nhã và quý phái.

Khi thấy Tô Nam Thanh bước vào, bà nở nụ cười hiền hậu:

"Thanh Thanh, cháu đến rồi, lại đây ngồi với bà."

Tô Nam Thanh nhìn người phụ nữ lớn tuổi nhân hậu ấy, trong lòng hơi chột dạ, lần trước trong buổi tiệc, cô đã ra oai, còn đánh cháu trai cưng của bà một trận.

Vậy mà lần thứ hai gặp mặt, bà vẫn thân thiết như vậy, thật khiến người ta khó tin.

Tô Nam Thanh cảm thấy bước chân mình hơi mềm nhũn.

"Bà ơi, cháu chào bà ạ!" Tô Nam Thanh ngoan ngoãn làm theo, cô cũng gọi một tiếng "bà".

"Ừ tốt lắm, từ khi dùng thuốc của cháu, bà thấy khỏe hơn nhiều rồi."

Lão phu nhân rất thích Tô Nam Thanh, nhớ đến thân thủ dứt khoát hôm đó của cô, bà cảm thấy cô gái này rất rộng lượng, không đơn giản chút nào.

Tấm lòng rộng mở có thể dung nạp muôn điều, đó là điều Thẩm Mục Khanh không có, cháu bà thì rất nhỏ nhen.

"Bà ơi, đây là quà gặp mặt cháu tặng bà, Bách Hương Hoàn, có thể trị một số chứng bệnh nhẹ." Tô Nam Thanh đưa một chiếc hộp gấm tinh xảo.

Lão phu nhân mỉm cười nhận lấy, nâng niu như báu vật.

Nhìn cô gái trẻ thế mà y thuật lại cao siêu.

Thẩm Mục Khanh có chút không vui:

"Thanh Thanh, vậy còn quà của anh đâu?"

Tô Nam Thanh lục trong túi một lúc, lấy ra một viên thuốc màu đen, đưa cho anh:

"Thuốc cứu mạng, anh muốn không?"

"Thẩm Mục Khanh, tôi biết anh thích đua xe, mà đua xe thì rất nguy hiểm. Trước khi lên xe, nhất định phải kiểm tra kỹ càng."

Ánh mắt Thẩm Mục Khanh lóe lên, cười nhận thuốc, bởi vì đến thời khắc quan trọng, biết đâu lại cứu được mạng mình.

Tô Nam Thanh nhìn anh nhận thuốc, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Viên thuốc này vốn dành cho đại thiếu gia nhà họ Tống – Tống Cảnh Duệ.

Nhưng anh ta sẽ không tin lời cô.

Kiếp trước, cô đã nhận ra xe của anh ta có vấn đề, cô đã nhắc nhở nhưng anh ta không tin. Sau khi xảy ra chuyện, anh ta và Tống Giai Kỳ lại quay ra đổ lỗi cho cô, nói cô là hung thủ.

Tống Giai Kỳ là người giảo hoạt, thủ đoạn cao siêu, còn biết lấy lòng người khác. Vẻ ngoài mềm mại yếu đuối, khiến đàn ông dễ mềm lòng, rất nhiều người bị cô ta mê hoặc.

Bốn người anh nhà họ Tống, ai cũng cưng chiều cô ta, nói gì nghe nấy.

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại.

"Thanh Thanh, em đang nghĩ gì vậy?" Giọng điệu ngông nghênh của Thẩm Mục Khanh vang lên.

Tô Nam Thanh giật mình tỉnh lại, nhìn gương mặt đẹp trai tà mị của anh, cô mỉm cười:

"Không có gì. Em chỉ nhớ ra sắp tới có một trận đua xe, nghe nói anh cũng tham gia, có thể dẫn em đi xem không?"

Cô cũng thích đua xe nhưng chỉ muốn xem Tống Cảnh Duệ tự hủy hoại bản thân thế nào.

Người đàn ông đó từng đối xử với cô vô cùng tệ bạc.

Thẩm Mục Khanh và lão phu nhân đều sững người.

Thẩm Mục Khanh bật cười hỏi: "Thanh Thanh, em thích đua xe à?"

Tô Nam Thanh khôi phục vẻ bình thường, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Em thích xem thôi!"

Cô rất thích nhưng ông nội không cho cô lên đường đua, sợ cô gặp nguy hiểm. Nếu cô dám tham gia, ông nội sẽ nổi giận.

Lão phu nhân nhìn cháu trai:

"Mục Khanh, chuyện này có gì khó, đến lúc đó cháu dẫn Thanh Thanh đi xem là được."

Thẩm Mục Khanh là người rất nghe lời bà, bà nội là người thương anh nhất. Anh cười cười:

"Không thành vấn đề, đến lúc đó cháu dẫn Thanh Thanh đi, để cô ấy trải nghiệm cảm giác phi tốc độ."

"Được được, chuyện của giới trẻ, bà già này không tham gia đâu."

Ánh mắt lão phu nhân chợt trở nên nghiêm nghị:

"Thanh Thanh, cháu nói xem, người đứng sau Tống Giai Kỳ là ai? Bà điều tra mãi mà vẫn chưa ra."

"Chắc chắn là do cô ta bỏ thứ gì đó vào nước mới khiến bà bị hại."

Tô Nam Thanh suy nghĩ, kiếp trước nhà họ Thẩm đã bị người đứng sau Tống Giai Kỳ nuốt trọn sau một năm.

Cô nói: "Bà ơi, sẽ không lâu đâu, người đó sắp lộ diện rồi. Trong vòng một năm tới, mọi người nhất định phải cẩn thận."

Lão phu nhân hôm nay đến chính là để nghe câu này.

Bà từng đi xem bói, biết rằng năm nay nhà họ Thẩm sẽ gặp đại nạn.

Giờ nhờ Tô Nam Thanh nhắc nhở, bà cũng có sự chuẩn bị.

Thẩm Mục Khanh nheo mắt lại nguy hiểm, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tô Nam Thanh, đẹp đến ngây người.

Ăn mặc giản dị nhưng khí chất vẫn toát ra, đúng là trời sinh đã đẹp, mặc gì cũng hợp.

Anh tò mò một chuyện nên hỏi thẳng:

"Thanh Thanh, sao em lại phát hiện được là sau lưng Tống Giai Kỳ có người?"

2

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.