0 chữ
Chương 75
Chương 75: Về đi, đừng chạm vào tôi
Nghe vậy, Cố Ngộ Thâm khẽ cười nhạo:
"Tô Nam Thanh, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi không dây dưa với cô, chỉ là cô vẫn là vợ tôi. Nếu chưa ly hôn thì nên về nhà sống."
Tô Nam Thanh lạnh lùng đáp:
"Cuộc hôn nhân không có tình yêu, anh bảo tôi về bằng cách nào? Tôi sẽ không về với anh đâu."
Cả đời này, dù có chết, cô cũng không muốn ở bên người đàn ông này.
Cố Ngộ Thâm nheo mắt, mất hết kiên nhẫn, anh bất ngờ mở cửa xe, bước đến trước mặt cô.
Tô Nam Thanh cảnh giác lùi lại một bước nhưng anh lại bất ngờ bế ngang cô lên.
Tô Nam Thanh giật mình, Cố Ngộ Thâm trước giờ chưa từng chạm vào cô.
"Cố Ngộ Thâm, anh làm gì vậy? Đặt tôi xuống ngay."
Anh giữ chặt chân cô, cảnh cáo: "Nếu cô không muốn L.Q tồn tại nữa thì cứ việc giãy giụa. Một công ty nhỏ như vậy, tôi chỉ cần một đêm là khiến nó phá sản."
"Anh…"
Tô Nam Thanh không ngờ anh sẽ dùng chuyện này để uy hϊếp mình. May mà cô chưa từng để lộ thân phận thật.
Thấy lời đe dọa có tác dụng, Cố Ngộ Thâm hài lòng ôm cô ngồi vào xe.
Có lẽ là vì câu cô nói: "Tần Mặc Vi là người đàn ông xuất sắc nhất trong lòng em" đã chọc giận anh.
Nên anh mới dùng cách mạnh mẽ như thế để đối phó cô.
Sau khi ngồi xuống, Tô Nam Thanh vỗ vỗ chỗ anh vừa chạm vào mình. Giờ nhìn thấy Cố Ngộ Thâm là cô đã thấy ghê tởm.
Cố Ngộ Thâm thấy hành động đó, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Cô chê bai anh!
"Tô Nam Thanh, cô…"
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Anh thiếu phụ nữ thì gọi Tống Giai Kỳ đến mà hầu hạ."
Tô Nam Thanh cầm điện thoại định gọi cho Tống Giai Kỳ.
Cố Ngộ Thâm cau mày không vui, giật lấy điện thoại trong tay cô:
"Chuyện giữa tôi và cô liên quan gì đến Giai Kỳ? Cô gọi cho cô ta làm gì? Tô Nam Thanh, cô điên rồi à?"
Giọng nói giận dữ của Cố Ngộ Thâm khiến Tô Nam Thanh sững người:
"Chậc! Cô bạn thanh mai trúc mã của anh mà biết đêm nay tôi về cùng anh, chắc chắn ngày mai sẽ giở trò tính kế tôi. Hai người đúng là bỉ ổi tận xương, cứ phải hành hạ tôi mới thấy vui lòng à?"
"Tô Nam Thanh!" Anh quát lớn: "Cô nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy sao?"
"Còn hai người nhất định phải hành động bỉ ổi như thế sao? Hết lần này đến lần khác hãm hại tôi. Tôi là vợ danh nghĩa của anh, anh chưa từng một lần giúp đỡ tôi. Mỗi lần đều là anh ra tay tổn thương tôi!"
"Anh còn mặt mũi gì mà xuất hiện trước mặt tôi?"
"À! Tôi hiểu rồi, nhìn sắc mặt anh chắc là bệnh dạ dày tái phát, lại muốn kéo tôi về làm bảo mẫu miễn phí chứ gì. Tôi làm bảo mẫu cho anh hai năm trời, không được một đồng!"
"Chúng ta…"
"Đừng nói tôi và anh là vợ chồng. Một ngày anh cũng chưa từng thừa nhận tôi là vợ nên đừng nói đến chuyện không cần trả tiền." Tô Nam Thanh lạnh lùng ngắt lời anh.
Cố Ngộ Thâm cau mày. Người phụ nữ này thật là miệng lưỡi sắc bén, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ đang đầy lạnh lùng của cô. Hôm nay Tô Nam Thanh lạ lẫm đến mức khiến anh chấn động.
Lúc này điện thoại của Tô Nam Thanh reo lên, là Thanh Nguyệt.
"Thanh Nguyệt, em về trước đi, nói với ông nội em là chị không sao, chút nữa chị sẽ về."
Thanh Nguyệt lo lắng nói: "Tiểu thư, em thấy Cố Ngộ Thâm đưa chị đi rồi."
"Đúng vậy, đừng lo cho chị. Nói với ông nội là công ty có việc, chị đang bận xử lý. Đừng nói gì với anh trai chị."
Thanh Nguyệt: "Vâng!"
Tô Nam Thanh cúp máy, liền nghe giọng lạnh lẽo của Cố Ngộ Thâm:
"Cô có ông nội, có anh trai, tại sao chưa từng nói với tôi?"
Tô Nam Thanh khẽ cười mỉa:
"Anh có bao giờ quan tâm đâu? Nếu không phải vì những chuyện xảy ra gần đây, e rằng anh còn chẳng nhớ nổi mặt tôi trông như thế nào."
Tô Nam Thanh càng lạnh lùng hơn, giống như con nhím toàn thân đầy gai.
Cố Ngộ Thâm hỏi: "Tô Nam Thanh, cô thế này thì chúng ta sao nói chuyện được?"
"Tại sao tôi phải nói chuyện với anh? Lúc các người hãm hại tôi, tôi muốn nói chuyện, anh có cho tôi cơ hội không? Anh có cho tôi giải thích không?"
Cố Ngộ Thâm nghiêng người, trong tư thế cực kỳ bá đạo định ôm cô vào lòng.
Tô Nam Thanh hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Tống Giai Kỳ dơ bẩn như vậy, anh đã ôm cô ta thì đừng chạm vào tôi!"
Cố Ngộ Thâm bị tiếng hét của cô làm cho sững lại.
Nhưng rồi anh lại tiếp tục cảnh cáo: "Tô Nam Thanh, cô thật là vô lý. Cô lấy tư cách gì nói Giai Kỳ bẩn? Cô không soi lại mình xem là dạng người gì, lại còn dám chê tôi? Tôi nói cho cô biết, trước khi ly hôn nếu cô dám dây dưa với đàn ông khác, làm chuyện có lỗi với tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Trái tim Tô Nam Thanh như bị bóp nghẹt.
Cô cúi đầu, lời nói của Cố Ngộ Thâm như rút sạch sức lực của cô.
Thì ra trong lòng anh, cô thực sự là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cô đã yêu người đàn ông này suốt cả tuổi trẻ.
Khóe môi cô cong lên một nụ cười giễu cợt, không phản kháng, cũng không tranh luận.
Dù sao thì cô nói gì cũng đều sai. Cô không còn chút sức lực nào để tranh cãi nữa rồi.
Cố Ngộ Thâm thấy cô đột nhiên im lặng, cúi đầu dựa vào cửa sổ xe, giữ khoảng cách xa nhất với anh, toàn thân tỏa ra hơi thở cô độc lạnh lẽo.
Anh nhớ lại Tô Nam Thanh bên anh suốt hai năm qua lặng lẽ, thuần khiết.
Bây giờ cô lại sống động, trong trẻo, rất dễ khiến đàn ông yêu thích.
Trong lòng anh vô cùng bực bội, chỉ cần cô ngoan ngoãn là được rồi.
Từ gương chiếu hậu, Tiết Khanh nhìn thấy Tô Nam Thanh, thầm xót xa.
Sao cô lại gặp phải tên cặn bã thế này chứ?
Haiz…
Cố Ngộ Thâm là kiểu người không biết yêu.
Vì lợi ích gia tộc, anh ta sẽ không buông bỏ bất kỳ người hay thứ gì có thể lợi dụng được.
Tô Nam Thanh có lẽ vẫn còn giá trị với anh ta.
Chỉ có Tống Giai Kỳ, anh ta mới thật lòng đặc biệt.
Tô Nam Thanh đồng ý ly hôn nhưng tại sao Cố Ngộ Thâm lại không muốn?
__
Về đến biệt thự.
Cố Ngộ Thâm xuống xe trước, Tô Nam Thanh lần này không cứng đầu, vì cô ghét anh chạm vào người mình.
Thấy cô xuống xe lặng lẽ, anh không nổi nóng, cũng không bị cô chửi là "chó" như trước.
Cô dường như lại quay về làm Tô Nam Thanh của mấy tháng trước: không ồn ào, không tranh cãi, chỉ lặng lẽ sống phần mình.
Nhưng anh không biết, Tô Nam Thanh trời sinh không phải là người trầm lặng.
Trước đây vì mang danh "Cố phu nhân", cô luôn phải kìm nén chính mình.
Rời khỏi thân phận đó, cô như con chim sổ l*иg, mỗi ngày sống vui vẻ tự do.
Cố Ngộ Thâm thấy phiền với sự lặng lẽ này của cô. Càng ghét việc cô đẩy anh về phía người phụ nữ khác.
Sau khi vào nhà, Tô Nam Thanh liền lên lầu.
Cố Ngộ Thâm nhìn chiếc áo vest anh cởi ra, đưa về phía Tô Nam Thanh.
Nhưng cô không nhận, anh sững lại.
Trước đây mỗi lần anh về nhà, Tô Nam Thanh đều cười rạng rỡ ra cửa đón.
Sau đó ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác anh đưa, cất cẩn thận rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Biết anh bị đau dạ dày, cô luôn pha trà dưỡng dạ dày cho anh, uống xong là nhẹ cả người. Nhưng bây giờ Tô Nam Thanh đã về, lại không thèm liếc nhìn anh.
Thấy cô bước lên lầu, anh cuối cùng không nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng:
"Tô Nam Thanh, tôi chưa ăn cơm, đi nấu bữa tối cho tôi."
"Tô Nam Thanh, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi không dây dưa với cô, chỉ là cô vẫn là vợ tôi. Nếu chưa ly hôn thì nên về nhà sống."
Tô Nam Thanh lạnh lùng đáp:
"Cuộc hôn nhân không có tình yêu, anh bảo tôi về bằng cách nào? Tôi sẽ không về với anh đâu."
Cả đời này, dù có chết, cô cũng không muốn ở bên người đàn ông này.
Cố Ngộ Thâm nheo mắt, mất hết kiên nhẫn, anh bất ngờ mở cửa xe, bước đến trước mặt cô.
Tô Nam Thanh cảnh giác lùi lại một bước nhưng anh lại bất ngờ bế ngang cô lên.
Tô Nam Thanh giật mình, Cố Ngộ Thâm trước giờ chưa từng chạm vào cô.
"Cố Ngộ Thâm, anh làm gì vậy? Đặt tôi xuống ngay."
Anh giữ chặt chân cô, cảnh cáo: "Nếu cô không muốn L.Q tồn tại nữa thì cứ việc giãy giụa. Một công ty nhỏ như vậy, tôi chỉ cần một đêm là khiến nó phá sản."
Tô Nam Thanh không ngờ anh sẽ dùng chuyện này để uy hϊếp mình. May mà cô chưa từng để lộ thân phận thật.
Thấy lời đe dọa có tác dụng, Cố Ngộ Thâm hài lòng ôm cô ngồi vào xe.
Có lẽ là vì câu cô nói: "Tần Mặc Vi là người đàn ông xuất sắc nhất trong lòng em" đã chọc giận anh.
Nên anh mới dùng cách mạnh mẽ như thế để đối phó cô.
Sau khi ngồi xuống, Tô Nam Thanh vỗ vỗ chỗ anh vừa chạm vào mình. Giờ nhìn thấy Cố Ngộ Thâm là cô đã thấy ghê tởm.
Cố Ngộ Thâm thấy hành động đó, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Cô chê bai anh!
"Tô Nam Thanh, cô…"
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Anh thiếu phụ nữ thì gọi Tống Giai Kỳ đến mà hầu hạ."
Tô Nam Thanh cầm điện thoại định gọi cho Tống Giai Kỳ.
Cố Ngộ Thâm cau mày không vui, giật lấy điện thoại trong tay cô:
"Chuyện giữa tôi và cô liên quan gì đến Giai Kỳ? Cô gọi cho cô ta làm gì? Tô Nam Thanh, cô điên rồi à?"
"Chậc! Cô bạn thanh mai trúc mã của anh mà biết đêm nay tôi về cùng anh, chắc chắn ngày mai sẽ giở trò tính kế tôi. Hai người đúng là bỉ ổi tận xương, cứ phải hành hạ tôi mới thấy vui lòng à?"
"Tô Nam Thanh!" Anh quát lớn: "Cô nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy sao?"
"Còn hai người nhất định phải hành động bỉ ổi như thế sao? Hết lần này đến lần khác hãm hại tôi. Tôi là vợ danh nghĩa của anh, anh chưa từng một lần giúp đỡ tôi. Mỗi lần đều là anh ra tay tổn thương tôi!"
"Anh còn mặt mũi gì mà xuất hiện trước mặt tôi?"
"À! Tôi hiểu rồi, nhìn sắc mặt anh chắc là bệnh dạ dày tái phát, lại muốn kéo tôi về làm bảo mẫu miễn phí chứ gì. Tôi làm bảo mẫu cho anh hai năm trời, không được một đồng!"
"Đừng nói tôi và anh là vợ chồng. Một ngày anh cũng chưa từng thừa nhận tôi là vợ nên đừng nói đến chuyện không cần trả tiền." Tô Nam Thanh lạnh lùng ngắt lời anh.
Cố Ngộ Thâm cau mày. Người phụ nữ này thật là miệng lưỡi sắc bén, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ đang đầy lạnh lùng của cô. Hôm nay Tô Nam Thanh lạ lẫm đến mức khiến anh chấn động.
Lúc này điện thoại của Tô Nam Thanh reo lên, là Thanh Nguyệt.
"Thanh Nguyệt, em về trước đi, nói với ông nội em là chị không sao, chút nữa chị sẽ về."
Thanh Nguyệt lo lắng nói: "Tiểu thư, em thấy Cố Ngộ Thâm đưa chị đi rồi."
"Đúng vậy, đừng lo cho chị. Nói với ông nội là công ty có việc, chị đang bận xử lý. Đừng nói gì với anh trai chị."
Thanh Nguyệt: "Vâng!"
Tô Nam Thanh cúp máy, liền nghe giọng lạnh lẽo của Cố Ngộ Thâm:
"Cô có ông nội, có anh trai, tại sao chưa từng nói với tôi?"
Tô Nam Thanh khẽ cười mỉa:
"Anh có bao giờ quan tâm đâu? Nếu không phải vì những chuyện xảy ra gần đây, e rằng anh còn chẳng nhớ nổi mặt tôi trông như thế nào."
Tô Nam Thanh càng lạnh lùng hơn, giống như con nhím toàn thân đầy gai.
Cố Ngộ Thâm hỏi: "Tô Nam Thanh, cô thế này thì chúng ta sao nói chuyện được?"
"Tại sao tôi phải nói chuyện với anh? Lúc các người hãm hại tôi, tôi muốn nói chuyện, anh có cho tôi cơ hội không? Anh có cho tôi giải thích không?"
Cố Ngộ Thâm nghiêng người, trong tư thế cực kỳ bá đạo định ôm cô vào lòng.
Tô Nam Thanh hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Tống Giai Kỳ dơ bẩn như vậy, anh đã ôm cô ta thì đừng chạm vào tôi!"
Cố Ngộ Thâm bị tiếng hét của cô làm cho sững lại.
Nhưng rồi anh lại tiếp tục cảnh cáo: "Tô Nam Thanh, cô thật là vô lý. Cô lấy tư cách gì nói Giai Kỳ bẩn? Cô không soi lại mình xem là dạng người gì, lại còn dám chê tôi? Tôi nói cho cô biết, trước khi ly hôn nếu cô dám dây dưa với đàn ông khác, làm chuyện có lỗi với tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Trái tim Tô Nam Thanh như bị bóp nghẹt.
Cô cúi đầu, lời nói của Cố Ngộ Thâm như rút sạch sức lực của cô.
Thì ra trong lòng anh, cô thực sự là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cô đã yêu người đàn ông này suốt cả tuổi trẻ.
Khóe môi cô cong lên một nụ cười giễu cợt, không phản kháng, cũng không tranh luận.
Dù sao thì cô nói gì cũng đều sai. Cô không còn chút sức lực nào để tranh cãi nữa rồi.
Cố Ngộ Thâm thấy cô đột nhiên im lặng, cúi đầu dựa vào cửa sổ xe, giữ khoảng cách xa nhất với anh, toàn thân tỏa ra hơi thở cô độc lạnh lẽo.
Anh nhớ lại Tô Nam Thanh bên anh suốt hai năm qua lặng lẽ, thuần khiết.
Bây giờ cô lại sống động, trong trẻo, rất dễ khiến đàn ông yêu thích.
Trong lòng anh vô cùng bực bội, chỉ cần cô ngoan ngoãn là được rồi.
Từ gương chiếu hậu, Tiết Khanh nhìn thấy Tô Nam Thanh, thầm xót xa.
Sao cô lại gặp phải tên cặn bã thế này chứ?
Haiz…
Cố Ngộ Thâm là kiểu người không biết yêu.
Vì lợi ích gia tộc, anh ta sẽ không buông bỏ bất kỳ người hay thứ gì có thể lợi dụng được.
Tô Nam Thanh có lẽ vẫn còn giá trị với anh ta.
Chỉ có Tống Giai Kỳ, anh ta mới thật lòng đặc biệt.
Tô Nam Thanh đồng ý ly hôn nhưng tại sao Cố Ngộ Thâm lại không muốn?
__
Về đến biệt thự.
Cố Ngộ Thâm xuống xe trước, Tô Nam Thanh lần này không cứng đầu, vì cô ghét anh chạm vào người mình.
Thấy cô xuống xe lặng lẽ, anh không nổi nóng, cũng không bị cô chửi là "chó" như trước.
Cô dường như lại quay về làm Tô Nam Thanh của mấy tháng trước: không ồn ào, không tranh cãi, chỉ lặng lẽ sống phần mình.
Nhưng anh không biết, Tô Nam Thanh trời sinh không phải là người trầm lặng.
Trước đây vì mang danh "Cố phu nhân", cô luôn phải kìm nén chính mình.
Rời khỏi thân phận đó, cô như con chim sổ l*иg, mỗi ngày sống vui vẻ tự do.
Cố Ngộ Thâm thấy phiền với sự lặng lẽ này của cô. Càng ghét việc cô đẩy anh về phía người phụ nữ khác.
Sau khi vào nhà, Tô Nam Thanh liền lên lầu.
Cố Ngộ Thâm nhìn chiếc áo vest anh cởi ra, đưa về phía Tô Nam Thanh.
Nhưng cô không nhận, anh sững lại.
Trước đây mỗi lần anh về nhà, Tô Nam Thanh đều cười rạng rỡ ra cửa đón.
Sau đó ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác anh đưa, cất cẩn thận rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Biết anh bị đau dạ dày, cô luôn pha trà dưỡng dạ dày cho anh, uống xong là nhẹ cả người. Nhưng bây giờ Tô Nam Thanh đã về, lại không thèm liếc nhìn anh.
Thấy cô bước lên lầu, anh cuối cùng không nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng:
"Tô Nam Thanh, tôi chưa ăn cơm, đi nấu bữa tối cho tôi."
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
