TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 72
Chương 72: Bôi nhọ, hai mặt đều được lòng

Tô Nam Thanh nở nụ cười nhạt:

"Cùng là người trong bộ phận kinh doanh, chỉ có một người bán hàng tốt như vậy, đương nhiên phải tăng thêm ba phần điểm, đề bạt cậu ta làm quản lý, để người khác hiểu rằng chỉ cần có năng lực, cống hiến sẽ có hồi đáp."

Người làm việc chăm chỉ, cực kỳ nghiêm túc có thể xoay chuyển vận mệnh.

Thanh Nguyệt không hiểu: "Tiểu thư, nếu đè bẹp người quản lý hiện tại, anh ta chắc chắn sẽ phản kháng..."

Tô Nam Thanh lạnh giọng ngắt lời cô: "Phản kháng? Anh ta phản kháng bằng cách nào? Không có năng lực lãnh đạo, lại chèn ép nhân viên, loại quản lý như vậy giữ lại làm gì? Chẳng lẽ tôi phải giữ anh ta lại để ăn Tết à? Đuổi việc anh ta ngay lập tức cho tôi, mặc kệ anh ta có quan hệ gì với cấp trên, lập tức ra thông báo nhân sự rõ ràng."

"Đề bạt Lương Huân làm Tổng quản lý bộ phận kinh doanh, sau đó thông báo với mọi người trong bộ phận rằng từ giờ lương bổng sẽ được tính theo năng lực."

"Vậy thì, ai còn muốn đi theo vị quản lý cũ nữa?"

Trước mặt lợi ích, những lời hứa suông của quản lý cũ chẳng là gì cả.

Thanh Nguyệt đã hiểu, cô mỉm cười rời đi. Ý của tiểu thư rất rõ ràng, thái độ quan trọng hơn năng lực.

Tô Nam Thanh ngả lưng vào ghế văn phòng, nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ có một mình cô là nhà thiết kế thì không ổn. Cú đi của Cố Ngộ Thâm khiến cô trở tay không kịp.

Nhưng có một điều tích cực là bộ phận thiết kế đều là người của Dương Thiến Thiến, giờ chủ nhân đi rồi, họ cũng chẳng thể toàn tâm toàn ý làm việc.

Đi rồi càng tốt, cô sẽ tuyển những nhà thiết kế giỏi hơn.

Cô chợt nở nụ cười tinh quái, gọi điện cho Khương Ngộ:

"Tiểu thư." Khương Ngộ vui vẻ lên tiếng.

"Khương Ngộ, cậu để bộ phận nhân sự đăng tin tuyển nhà thiết kế. Đưa hết phúc lợi tôi gửi cậu lên, rộng rãi chiêu mộ hiền tài."

Trả lương hậu hĩnh, còn lo thiếu nhà thiết kế sao?

Khương Ngộ xem qua đã thấy choáng váng với chế độ đãi ngộ:

"Tiểu thư, nhìn phúc lợi này, tôi còn muốn chuyển sang làm nhà thiết kế nữa."

Tô Nam Thanh trêu cậu:

"Khương Ngộ, cậu không hợp làm thiết kế đâu."

"Tiểu thư..."

"Cậu là người có tố chất làm CEO, khỏi cần chen chân vào náo nhiệt."

Khương Ngộ bật cười, tiểu thư vẫn hay đùa như mọi khi.

"Vâng, tiểu thư, tôi sẽ cho người đăng tuyển ngay."

Tô Nam Thanh cúp máy.

Rất nhanh, tin tuyển dụng được đăng lên trang web chính thức của công ty.

L.Q tuyển dụng tổng cộng 8 nhà thiết kế, mỗi người sẽ được cấp riêng một phòng livestream và cộng tác với một người livestream bán hàng, mỗi sản phẩm bán được đều có hoa hồng riêng.

Chế độ đãi ngộ tốt như vậy, thu hút rất nhiều nhà thiết kế đến ứng tuyển.

Từ mức lương 200.000 tệ/năm tăng lên 1 triệu tệ/năm, ai mà không động lòng? Tất nhiên, tất cả đều gắn liền với giá trị họ tạo ra, sản phẩm là tiếng nói quyết định nhất.

Chỉ trong thời gian ngắn, điện thoại phòng nhân sự bị gọi đến cháy máy.

Tô Nam Thanh xử lý xong chuyện của phòng thiết kế.

Các bộ phận khác cũng ổn định trở lại.

Cô dọn sạch một số con sâu mọt, giữ lại những người đạt yêu cầu.

Chỉ trong một ngày, công ty được tẩy bài hoàn toàn, cuối cùng cũng yên ổn.

Tô Nam Thanh rời công ty với tâm trạng vui vẻ.

Cô không để Tần Mặc Vi tới đón, hôm nay công ty còn hỗn loạn, kế hoạch cô vẫn chưa chuẩn bị xong, cô muốn nghiêm túc kinh doanh.

Phải có một kế hoạch tốt để trình cho Tần Mặc Vi, khiến anh coi trọng cô chứ không phải vì quen biết mà giúp đỡ.

Tiền cô kiếm là từ lòng yêu cái đẹp của phụ nữ sao có thể qua loa?

__

Cố Ngộ Thâm biết Khương Ngộ đang hành động, trong mắt anh hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo. Anh không ép được Tô Nam Thanh đến gặp mình, mà ngược lại, lại trở thành người nhặt đồ cũ.

Dương Thiến Thiến cùng nhóm nhà thiết kế theo cô, khi nhìn thấy chiêu thức của L.Q thì chỉ thấy... họ phát điên rồi.

Những nhà thiết kế theo cô sang đây cũng sững sờ trước phúc lợi của L.Q nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn.

Dương Thiến Thiến ánh mắt lạnh như băng, cô nhất định phải biến Tô Nam Thanh thành trò cười.

Cô ta dựa vào đâu mà đối xử với họ như vậy?

Nhưng cô đã quên mất tập đoàn Cố thị chìa ra cành ô liu trước là vì cô chủ động từ bỏ L.Q.

Vương Hân không phục, nói với Dương Thiến Thiến:

"Giám đốc Dương, chúng tôi đi theo chị tới đây, lương chưa tới 10.000 tệ/tháng, còn phải dựa vào năng lực mới có thể kiếm thêm so ra vẫn ít hơn 10.000 tệ so với bên kia."

Với những nhà thiết kế mới như họ, vốn dĩ đã khó khăn.

Nếu lúc trước ở lại, có khi đã xây dựng được phong cách riêng. Quan trọng là công ty cho họ cơ hội tiếp cận thị trường mới có thể nổi tiếng.

Ở tập đoàn Cố thị sự cạnh tranh quá lớn, họ mãi mãi chỉ là vai phụ.

Dương Thiến Thiến kiêu ngạo nói:

"Cô gấp gì chứ? Cô nghĩ giờ làm thời trang dễ vậy sao? Họ chỉ là một công ty nhỏ, đấu lại được với Cố tổng sao? Nếu tôi nhớ không lầm, ông chủ thật sự của công ty đó đã biến mất bốn năm, luôn là tổng giám đốc Khương quản lý thay."

"Mấy năm nay nhờ có tôi, thành tích mới tăng trưởng, giờ không có tôi thay nhà thiết kế khác chẳng khác nào thay máu. Cô nghĩ họ có tư cách kiêu ngạo sao?"

Vương Hân mím môi, không nói gì thêm. Nghe cô ta nói, sao lại giống như tất cả đều là công của cô ta vậy?

L.Q kinh doanh tốt là vì kiểm soát dòng tiền hiệu quả. Nhưng giờ không quay lại được nữa, chỉ có thể cố gắng ở Cố thị, tự mở ra con đường cho mình.

Hiện nay ngành nào cũng cạnh tranh khốc liệt, cô hy vọng sẽ có thể nổi bật tại Cố thị.

__

Tối đó, Tô Nam Thanh hẹn dùng bữa với Thẩm Mục Khanh và lão phu nhân.

Vừa bước ra khỏi cổng công ty, cô đã nhận được điện thoại của Thẩm Mục Khanh.

"Alo!" Giọng cô lạnh lùng.

"Thanh Thanh, là anh đây, đừng lạnh nhạt vậy chứ, bây giờ chúng ta là bạn rồi mà." Giọng Thẩm Mục Khanh mang theo vài phần quyến rũ.

Tô Nam Thanh mỉm cười dưới ánh hoàng hôn:

"Thẩm thiếu gia, tôi đâu dám lạnh nhạt với anh, thời đại này là thời đại của mối quan hệ mà, tôi nào dám? Gửi tôi địa chỉ đi, tôi sẽ qua ngay."

Thẩm Mục Khanh cười:

"Sao có thể để em tự đi được? Anh tới đón đây, anh đang đậu xe trước cổng, nhìn sang trái đi, có thấy chiếc xe thể thao đỏ rực cực kỳ chói mắt không? Đó là anh."

Tô Nam Thanh nhìn sang trái, quả nhiên thấy một chiếc siêu xe đỏ chói.

Thẩm Mục Khanh vẫy tay với cô, một mỹ nam xuất sắc, nụ cười rực rỡ mê người.

Tô Nam Thanh bảo Thanh Nguyệt lái xe đi theo sau.

Cô bước về phía xe của Thẩm Mục Khanh.

Anh đích thân xuống xe, mở cửa cho cô lên.

Tô Nam Thanh khẽ cong môi: "Cảm ơn!"

Thẩm Mục Khanh nhìn gương mặt tinh xảo của cô, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười càng đậm.

Anh không thích mặc vest, thích phong cách đời thường. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng và quần jean, trông rất trẻ trung.

Tô Nam Thanh sau khi tan làm cũng thay sang áo hoodie thoải mái, hai người phối đồ đều rất giản dị.

Đó là lý do khiến Thẩm Mục Khanh thấy vui.

"Thanh Thanh, mình đi thôi." Anh lái xe đến nhà hàng.

Không xa đó, Cố Ngộ Thâm đến trễ một bước, thấy Tô Nam Thanh được Thẩm Mục Khanh đón đi.

Tống Giai Kỳ, người đến tìm Cố Ngộ Thâm cũng thấy cảnh đó.

Ánh mắt cô thoáng hiện vẻ ghen tỵ. Thẩm Mục Khanh từng rất tốt với cô, vậy mà từ sau khi chuyện kia bị phơi bày, anh lại quay sang đối xử cực tốt với Tô Nam Thanh.

Nhưng giọng cô vẫn nhẹ nhàng dịu dàng:

"Thâm ca ca, Tô Nam Thanh thế là sao vậy? Trước là Tần Mặc Vi, giờ lại là Thẩm Mục Khanh chẳng phải đang bắt cá hai tay sao?"

2

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.