0 chữ
Chương 71
Chương 71: Vô liêm sỉ, Cố Ngộ Thâm cướp đội ngũ
Sáng đầu thu, gió nhẹ thổi qua mang theo chút se lạnh.
Ánh nắng xuyên qua những tầng mây thưa thớt, không khí tràn ngập hương vị mùa thu.
Hôm nay Tô Nam Thanh mặc một bộ vest hồng phấn, đón nắng đầu thu, ánh mắt cô lạnh lùng, dáng đi tùy ý nhưng toát lên khí chất bá đạo không ai sánh bằng.
Thanh Nguyệt đi phía sau cô, trực tiếp lên thang máy đến văn phòng tầng cao nhất.
Văn phòng của cô được tách biệt với các nhà thiết kế khác.
Cô vừa ngồi xuống, Thanh Nguyệt đã bưng một ly cà phê sữa bước vào:
"Tiểu thư, nghe nói trong công ty sắp sa thải nhân viên, sáng sớm mọi người đã bắt đầu làm loạn, nói sẽ đồng loạt nghỉ việc."
Mấy người đó thật không biết điều.
Rất nhiều người dựa vào mối quan hệ mà vào được công ty, chẳng có chút thực lực nào, chỉ muốn ăn không ngồi rồi.
Bao năm nay tiểu thư không quản lý công ty. Quản lý lỏng lẻo khiến một số người thừa cơ trục lợi.
Thế mà lại không biết điều.
"Ồ!" Tô Nam Thanh bật cười lạnh lùng, nụ cười xinh đẹp động lòng người:
"Thú vị thật đấy, đòi nghỉ việc tập thể? Ngoài lý do đó, còn lý do nào khác không?"
Trong đó còn nhiều nguyên nhân.
Không chịu thay đổi thì không theo kịp thời đại.
Giọng Thanh Nguyệt lạnh lùng, tức giận:
"Tiểu thư, các nhà thiết kế của phòng thiết kế đều muốn đi theo giám đốc Dương sang tập đoàn Cố thị, hình như bên đó cũng chấp nhận tuyển toàn bộ nhà thiết kế từ bên ta."
Tô Nam Thanh khựng lại: "Nhận hết à?"
Cố Ngộ Thâm đúng là thứ không ra gì.
Nhưng Tô Nam Thanh lại rất phấn khích. Có người chịu nhận hàng, cô sao lại không vui được?
Đám nhà thiết kế này, phần lớn chẳng có chút cầu tiến, bản thảo thiết kế thì tệ hại.
Trong mắt Tô Nam Thanh hiện lên một tia giảo hoạt.
"Thanh Nguyệt, cô đi xác nhận lại xem, bên Cố thị thực sự chấp nhận toàn bộ nhà thiết kế và những nhân viên khác không?"
Thanh Nguyệt nhìn tiểu thư có chút vui vẻ, thật không hiểu nổi sao cô lại vui đến vậy:
"Tiểu thư, khỏi cần xác nhận, mấy phút trước khi chúng ta lên đây, giám đốc Dương đã dẫn bộ phận nhân sự bên kia sang tận công ty ta để tuyển người."
Tô Nam Thanh tức giận hét lên:
"Thật vô liêm sỉ! Cố Ngộ Thâm đúng là đưa sự vô liêm sỉ phát huy đến cực hạn! Hắn quá đáng thật, dám đến tận công ty tôi để lôi kéo người!"
Nhưng nghĩ lại… cũng hay.
"Chậc, đống khoai nóng tay đó để hắn nhận về là tốt rồi, cứ để bộ phận nhân sự bên Cố thị dẫn hết người đi."
Thanh Nguyệt: "…"
Cô lo lắng:
"Tiểu thư, cô nghiêm túc đấy à? Nếu người ta đi hết, những hợp tác tiếp theo sẽ không có đội ngũ để triển khai đâu."
Tô Nam Thanh vừa chơi bút vừa nhướn mày nhìn cô cười:
"Thế giới này thiếu gì nhân tài? Tôi nuôi một đám phế vật để làm gì? Dẹp sạch lại công ty, thay hết bằng người của mình."
"Không chỉ phòng thiết kế, cô đi thống kê lại xem còn ai muốn ở lại, ai đáng tin, tất cả đều phải thống kê."
Nói xong, Tô Nam Thanh bắt đầu sắp xếp kế hoạch hợp tác với Tần Mặc Vi.
__
Tại văn phòng Cố Ngộ Thâm.
Cố Ngộ Thâm đang chờ Tô Nam Thanh gọi điện cho mình nhưng một tiếng trôi qua, bên cô vẫn không có động tĩnh gì.
Người phụ nữ này thật biết nhịn.
Cả phòng thiết kế đã bị anh cướp đi, chỉ còn lại một mình cô, cô ấy còn có thể làm được gì?
Lúc này, Tiết Khanh cúi đầu đi vào.
Cố Ngộ Thâm ngồi tựa vào ghế xoay, lười biếng hỏi:
"Tô Nam Thanh đến rồi à?"
Tiết Khanh sững người. Anh đang nghĩ gì thế?
Gã đàn ông tệ bạc này vẫn còn nghĩ đến Tô Nam Thanh?
Người ta sớm không cần anh nữa, sao anh không tự biết thân biết phận?
"Giám đốc, Tô tiểu thư chưa đến. Nhưng phòng thiết kế thì đến hết rồi. Trong số đó nhiều người chẳng có năng lực, có mấy người là nhờ quan hệ mà vào, bản lĩnh thì không có, buôn chuyện thì giỏi."
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm trầm xuống: "Bây giờ chỉ còn lại một mình Tô Nam Thanh là nhà thiết kế, vậy mà cô ấy chẳng phản ứng gì, cũng không đến tìm tôi."
Tiết Khanh ngơ ngác, cái logic gì vậy?
Anh ta lấy hết can đảm hỏi:
"Giám đốc, mạo muội hỏi một câu, Tô tiểu thư vì sao phải đến tìm ngài?"
Cố Ngộ Thâm nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: "Tôi đã cướp hết nhà thiết kế của công ty cô ấy, lẽ nào cô ấy không tức giận?"
Tiết Khanh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của anh:
"Giám đốc, Tô tiểu thư không những không đến tìm ngài, cô ấy còn phải cảm ơn ngài mới đúng. Công ty cô ấy nuôi một đám sâu mọt, giờ đều chuyển sang công ty ta rồi. Ngài nghĩ Tô tiểu thư sẽ tìm ngài sao?"
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm lạnh lẽo:
"Tiếp theo cô ấy phải hợp tác với Tần thị, sẽ cần đội ngũ quen thuộc với công việc. Tôi cướp sạch đội ngũ đó, xem cô ấy có thể hoành hành ngoài kia được bao lâu?"
Tiết Khanh: "…"
Anh ta nhìn anh như nhìn kẻ ngốc:
"Giám đốc… logic của ngài là gì vậy? Tô tiểu thư sẽ không vì chuyện này mà đến tìm ngài đâu. Làm thế này chỉ khiến cô ấy nghĩ ngài đang cố tình hại cô ấy."
"Ngài đã cướp giám đốc thiết kế, lại còn cướp cả đội ngũ thiết kế, Tô tiểu thư chỉ có thể hận ngài."
"Ngài nghĩ lại xem, với Tống Giai Kỳ thì ngài cái gì cũng đồng ý, còn với Tô tiểu thư, lại ép người ta đến bước đường cùng."
Đáy mắt Cố Ngộ Thâm thoáng qua tia suy tư, so ra thì anh đúng là hơi quá.
Trong khoảnh khắc, anh toát lên khí chất lạnh lùng, như Tu La bước ra từ địa ngục.
Tiết Khanh chỉ còn cách cúi đầu.
"Cho người canh chừng, lúc Tần Mặc Vi đến ký hợp đồng, lập tức báo cho tôi." Giọng nói lạnh lùng của Cố Ngộ Thâm vang lên.
Tiết Khanh chỉ biết lắc đầu rời đi.
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của Cố Ngộ Thâm.
Tiết Khanh quay người rời đi, còn rất nhiều việc chờ anh ta xử lý ở tầng 12.
__
Hai tiếng sau.
Thanh Nguyệt đẩy cửa bước vào văn phòng.
Tô Nam Thanh nhìn thấy cô bé đầy tức giận, mỉm cười:
"Đi bao nhiêu người rồi?"
Thanh Nguyệt tức tối:
"Tiểu thư, toàn bộ phòng thiết kế đã đi hết. Phòng kinh doanh, phòng nhân sự và phòng thị trường thì vẫn còn."
"Nhưng thái độ của họ cũng không mấy tích cực."
"Ha! Thái độ không tốt?" Tô Nam Thanh chậm rãi đứng dậy, bóng lưng lạnh lùng vô cùng xinh đẹp.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài, trong mắt thoáng hiện tia giảo hoạt:
"Trên bàn có một bản phúc lợi của công ty, cô mang đến bộ phận nhân sự công bố. Ai muốn ở lại thì ở, ai muốn đi thì đến phòng tài vụ lãnh lương rồi đi. Sau này sẽ trả lương theo năng lực."
"Đã muốn gom thành một nhóm thì tôi sẽ chia họ ra, để họ dựa vào thực lực mà sống. Muốn diệt ai, trước hết để họ kiêu ngạo."
Tô Nam Thanh quay sang nhìn Thanh Nguyệt:
"Phòng kinh doanh tháng này ai có doanh số tốt nhất?"
Thanh Nguyệt trả lời: "Lương Huân, người này khá ổn nhưng luôn bị quản lý chèn ép, không có cơ hội thăng tiến."
Tô Nam Thanh cười nhếch môi: "Tốt! Nâng cậu ta lên làm quản lý, cho cậu ta thêm 3% trên tổng doanh số."
Chỉ khi gắn lợi ích vào người ta, mới khiến họ làm việc hết mình. Thêm một phần trăm, đổi lại là sự vui vẻ và sự hài lòng với công việc.
Thanh Nguyệt sửng sốt: "Tiểu thư, thật sự cho ba phần trăm sao?"
Ánh nắng xuyên qua những tầng mây thưa thớt, không khí tràn ngập hương vị mùa thu.
Hôm nay Tô Nam Thanh mặc một bộ vest hồng phấn, đón nắng đầu thu, ánh mắt cô lạnh lùng, dáng đi tùy ý nhưng toát lên khí chất bá đạo không ai sánh bằng.
Thanh Nguyệt đi phía sau cô, trực tiếp lên thang máy đến văn phòng tầng cao nhất.
Văn phòng của cô được tách biệt với các nhà thiết kế khác.
Cô vừa ngồi xuống, Thanh Nguyệt đã bưng một ly cà phê sữa bước vào:
"Tiểu thư, nghe nói trong công ty sắp sa thải nhân viên, sáng sớm mọi người đã bắt đầu làm loạn, nói sẽ đồng loạt nghỉ việc."
Mấy người đó thật không biết điều.
Rất nhiều người dựa vào mối quan hệ mà vào được công ty, chẳng có chút thực lực nào, chỉ muốn ăn không ngồi rồi.
Thế mà lại không biết điều.
"Ồ!" Tô Nam Thanh bật cười lạnh lùng, nụ cười xinh đẹp động lòng người:
"Thú vị thật đấy, đòi nghỉ việc tập thể? Ngoài lý do đó, còn lý do nào khác không?"
Trong đó còn nhiều nguyên nhân.
Không chịu thay đổi thì không theo kịp thời đại.
Giọng Thanh Nguyệt lạnh lùng, tức giận:
"Tiểu thư, các nhà thiết kế của phòng thiết kế đều muốn đi theo giám đốc Dương sang tập đoàn Cố thị, hình như bên đó cũng chấp nhận tuyển toàn bộ nhà thiết kế từ bên ta."
Tô Nam Thanh khựng lại: "Nhận hết à?"
Cố Ngộ Thâm đúng là thứ không ra gì.
Nhưng Tô Nam Thanh lại rất phấn khích. Có người chịu nhận hàng, cô sao lại không vui được?
Đám nhà thiết kế này, phần lớn chẳng có chút cầu tiến, bản thảo thiết kế thì tệ hại.
"Thanh Nguyệt, cô đi xác nhận lại xem, bên Cố thị thực sự chấp nhận toàn bộ nhà thiết kế và những nhân viên khác không?"
Thanh Nguyệt nhìn tiểu thư có chút vui vẻ, thật không hiểu nổi sao cô lại vui đến vậy:
"Tiểu thư, khỏi cần xác nhận, mấy phút trước khi chúng ta lên đây, giám đốc Dương đã dẫn bộ phận nhân sự bên kia sang tận công ty ta để tuyển người."
Tô Nam Thanh tức giận hét lên:
"Thật vô liêm sỉ! Cố Ngộ Thâm đúng là đưa sự vô liêm sỉ phát huy đến cực hạn! Hắn quá đáng thật, dám đến tận công ty tôi để lôi kéo người!"
Nhưng nghĩ lại… cũng hay.
"Chậc, đống khoai nóng tay đó để hắn nhận về là tốt rồi, cứ để bộ phận nhân sự bên Cố thị dẫn hết người đi."
Thanh Nguyệt: "…"
Cô lo lắng:
"Tiểu thư, cô nghiêm túc đấy à? Nếu người ta đi hết, những hợp tác tiếp theo sẽ không có đội ngũ để triển khai đâu."
"Thế giới này thiếu gì nhân tài? Tôi nuôi một đám phế vật để làm gì? Dẹp sạch lại công ty, thay hết bằng người của mình."
"Không chỉ phòng thiết kế, cô đi thống kê lại xem còn ai muốn ở lại, ai đáng tin, tất cả đều phải thống kê."
Nói xong, Tô Nam Thanh bắt đầu sắp xếp kế hoạch hợp tác với Tần Mặc Vi.
__
Tại văn phòng Cố Ngộ Thâm.
Cố Ngộ Thâm đang chờ Tô Nam Thanh gọi điện cho mình nhưng một tiếng trôi qua, bên cô vẫn không có động tĩnh gì.
Người phụ nữ này thật biết nhịn.
Cả phòng thiết kế đã bị anh cướp đi, chỉ còn lại một mình cô, cô ấy còn có thể làm được gì?
Lúc này, Tiết Khanh cúi đầu đi vào.
Cố Ngộ Thâm ngồi tựa vào ghế xoay, lười biếng hỏi:
"Tô Nam Thanh đến rồi à?"
Tiết Khanh sững người. Anh đang nghĩ gì thế?
Gã đàn ông tệ bạc này vẫn còn nghĩ đến Tô Nam Thanh?
Người ta sớm không cần anh nữa, sao anh không tự biết thân biết phận?
"Giám đốc, Tô tiểu thư chưa đến. Nhưng phòng thiết kế thì đến hết rồi. Trong số đó nhiều người chẳng có năng lực, có mấy người là nhờ quan hệ mà vào, bản lĩnh thì không có, buôn chuyện thì giỏi."
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm trầm xuống: "Bây giờ chỉ còn lại một mình Tô Nam Thanh là nhà thiết kế, vậy mà cô ấy chẳng phản ứng gì, cũng không đến tìm tôi."
Tiết Khanh ngơ ngác, cái logic gì vậy?
Anh ta lấy hết can đảm hỏi:
"Giám đốc, mạo muội hỏi một câu, Tô tiểu thư vì sao phải đến tìm ngài?"
Cố Ngộ Thâm nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: "Tôi đã cướp hết nhà thiết kế của công ty cô ấy, lẽ nào cô ấy không tức giận?"
Tiết Khanh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của anh:
"Giám đốc, Tô tiểu thư không những không đến tìm ngài, cô ấy còn phải cảm ơn ngài mới đúng. Công ty cô ấy nuôi một đám sâu mọt, giờ đều chuyển sang công ty ta rồi. Ngài nghĩ Tô tiểu thư sẽ tìm ngài sao?"
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm lạnh lẽo:
"Tiếp theo cô ấy phải hợp tác với Tần thị, sẽ cần đội ngũ quen thuộc với công việc. Tôi cướp sạch đội ngũ đó, xem cô ấy có thể hoành hành ngoài kia được bao lâu?"
Tiết Khanh: "…"
Anh ta nhìn anh như nhìn kẻ ngốc:
"Giám đốc… logic của ngài là gì vậy? Tô tiểu thư sẽ không vì chuyện này mà đến tìm ngài đâu. Làm thế này chỉ khiến cô ấy nghĩ ngài đang cố tình hại cô ấy."
"Ngài đã cướp giám đốc thiết kế, lại còn cướp cả đội ngũ thiết kế, Tô tiểu thư chỉ có thể hận ngài."
"Ngài nghĩ lại xem, với Tống Giai Kỳ thì ngài cái gì cũng đồng ý, còn với Tô tiểu thư, lại ép người ta đến bước đường cùng."
Đáy mắt Cố Ngộ Thâm thoáng qua tia suy tư, so ra thì anh đúng là hơi quá.
Trong khoảnh khắc, anh toát lên khí chất lạnh lùng, như Tu La bước ra từ địa ngục.
Tiết Khanh chỉ còn cách cúi đầu.
"Cho người canh chừng, lúc Tần Mặc Vi đến ký hợp đồng, lập tức báo cho tôi." Giọng nói lạnh lùng của Cố Ngộ Thâm vang lên.
Tiết Khanh chỉ biết lắc đầu rời đi.
Thật không hiểu nổi suy nghĩ của Cố Ngộ Thâm.
Tiết Khanh quay người rời đi, còn rất nhiều việc chờ anh ta xử lý ở tầng 12.
__
Hai tiếng sau.
Thanh Nguyệt đẩy cửa bước vào văn phòng.
Tô Nam Thanh nhìn thấy cô bé đầy tức giận, mỉm cười:
"Đi bao nhiêu người rồi?"
Thanh Nguyệt tức tối:
"Tiểu thư, toàn bộ phòng thiết kế đã đi hết. Phòng kinh doanh, phòng nhân sự và phòng thị trường thì vẫn còn."
"Nhưng thái độ của họ cũng không mấy tích cực."
"Ha! Thái độ không tốt?" Tô Nam Thanh chậm rãi đứng dậy, bóng lưng lạnh lùng vô cùng xinh đẹp.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài, trong mắt thoáng hiện tia giảo hoạt:
"Trên bàn có một bản phúc lợi của công ty, cô mang đến bộ phận nhân sự công bố. Ai muốn ở lại thì ở, ai muốn đi thì đến phòng tài vụ lãnh lương rồi đi. Sau này sẽ trả lương theo năng lực."
"Đã muốn gom thành một nhóm thì tôi sẽ chia họ ra, để họ dựa vào thực lực mà sống. Muốn diệt ai, trước hết để họ kiêu ngạo."
Tô Nam Thanh quay sang nhìn Thanh Nguyệt:
"Phòng kinh doanh tháng này ai có doanh số tốt nhất?"
Thanh Nguyệt trả lời: "Lương Huân, người này khá ổn nhưng luôn bị quản lý chèn ép, không có cơ hội thăng tiến."
Tô Nam Thanh cười nhếch môi: "Tốt! Nâng cậu ta lên làm quản lý, cho cậu ta thêm 3% trên tổng doanh số."
Chỉ khi gắn lợi ích vào người ta, mới khiến họ làm việc hết mình. Thêm một phần trăm, đổi lại là sự vui vẻ và sự hài lòng với công việc.
Thanh Nguyệt sửng sốt: "Tiểu thư, thật sự cho ba phần trăm sao?"
3
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
