TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 70: Xác nhận, bị lừa suốt hơn 20 năm

Ánh mắt của Tô Nam Thanh lóe lên, nụ cười rạng rỡ khiến cô thật xinh đẹp:

"Tần tổng à, hay là nể mặt em một chút, để bọn em đưa anh về nhà nhé?"

Tần Mặc Vi hơi sững người, cô đưa anh về nhà? Anh bật cười:

"Ngốc thật, anh là đàn ông, sao lại cần em đưa về?"

Tần Mặc Vi buồn cười nhìn cô, nụ cười xuất phát từ nội tâm khiến người khác cảm thấy dễ chịu, còn rực rỡ hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Dù sao thì em cứ muốn đưa anh về." Tô Nam Thanh tỏ vẻ quyết tâm.

Tần Mặc Vi nghĩ một lúc, làm ra vẻ khó xử:

"Thôi được, nếu em đã kiên trì như vậy thì đành để em đưa anh về vậy."

Anh thật sự muốn xem thử cô gái nhỏ này đang toan tính điều gì.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã khiến anh cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng anh hiểu rõ, ánh mắt Tô Nam Thanh nhìn anh chỉ là sự ngưỡng mộ, không phải là thứ tình cảm giữa nam và nữ.

Anh cũng không biết mình đã làm gì để khiến cô ngưỡng mộ đến thế.

Tô Nam Thanh kích động nhìn về phía Thanh Nguyệt:

"Thanh Nguyệt, mau đi lái xe."

Thanh Nguyệt: "…"

Tiểu thư lại lên cơn yêu đương rồi sao?

Vừa mới dứt được khỏi cái đầu óc yêu đương với Cố Ngộ Thâm, chẳng lẽ giờ lại quay sang mê mệt Tần Mặc Vi?

Thanh Nguyệt nào có biết, Tô Nam Thanh thực ra là muốn hợp tác làm ăn với Tần Mặc Vi.

Còn cái đầu óc yêu đương ấy, cô đã sớm ném đi từ lâu rồi.

Nền tảng phát trực tuyến mang tên QM dưới tên của Tần Mặc Vi, cô muốn đưa thương hiệu L.Q của mình gia nhập nền tảng ấy. Đầu thu rồi, sản phẩm mùa đông chắc chắn sẽ đem về khoản lợi nhuận lớn.

Không ai được cản đường làm giàu của cô.

"Tần tổng, trên đường về có thể nói chuyện hợp tác một chút không? Em biết nền tảng QM dưới tên anh đang rất hot, em có thể chia sẻ sơ qua phương án của mình, ngày mai sẽ đưa bản kế hoạch cụ thể cho anh."

Tần Mặc Vi mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác khó lòng rời mắt:

"Thanh Thanh, giữa anh với em còn cần khách sáo vậy sao? Anh tin tưởng năng lực của em, cũng tin vào sản phẩm của em. Niềm tin giữa người với người, đôi khi chỉ cần lần gặp đầu tiên là đủ rồi."

Đúng vậy, niềm tin giữa người với người, nhiều khi chỉ cần ánh mắt đầu tiên. Nhưng cũng có người, tự khiến mình ngu ngốc rồi trở thành kẻ ngốc.

"Hehe... Em biết ngay là em không nhìn lầm người. Không giống có người, tự hạ chỉ số thông minh của mình." Tô Nam Thanh vừa nghĩ đến tên khốn Cố Ngộ Thâm là lại thấy bực.

"Ồ? Người đó là chỉ người chồng cũ của em, Cố Ngộ Thâm sao?"

Tô Nam Thanh cười rạng rỡ: "Em đâu có nói là anh ta."

"Vậy thì khỏi nhắc đến anh ta nữa, đi thôi."

Tô Nam Thanh vui vẻ đi theo sau lưng anh.

Hoàn toàn không phát hiện ra Cố Ngộ Thâm đang đứng sau lưng họ, ánh mắt đầy giận dữ và âm u nhìn bóng dáng rạng rỡ của cô rời đi.

Tô Nam Thanh mỉm cười nhìn bóng lưng của Tần Mặc Vi trầm ổn, mạnh mẽ. Đàn ông lên như thế trưởng thành, vững vàng và thông minh.

Cố Ngộ Thâm, Trì Kiệt và Tiết Khanh đứng đó nhìn hai người rời đi.

Xung quanh Cố Ngộ Thâm bao trùm bởi một luồng khí lạnh, như thể mùa đông đã đến.

Trì Kiệt và Tiết Khanh rất ăn ý, không ai nói câu nào.

Về khoản này, Cố Ngộ Thâm đúng là quá ngu.

Không thể trách Tô Nam Thanh.

Cố Ngộ Thâm vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn bóng dáng vui vẻ của cô.

Cô ta... lại muốn đưa Tần Mặc Vi về nhà?

"Hừ! Lại bắt đầu quyến rũ Tần Mặc Vi rồi." Cố Ngộ Thâm cầm ly rượu vang đỏ, ngửa đầu uống cạn.

Trì Kiệt và Tiết Khanh Khanh: "…"

Sao nghe ra mùi dấm chua nồng nặc vậy?

Tô Nam Thanh và Thanh Nguyệt đưa Tần Mặc Vi về khu biệt thự, lúc này cô mới phát hiện ra Tần Mặc Vi sống cùng khu với mình, lại còn đối diện nhà cô.

Tô Nam Thanh: "…"

Thật đúng là có duyên.

Sau khi Tần Mặc Vi xuống xe, nhìn Tô Nam Thanh cũng bước xuống:

"Thanh Thanh, cảm ơn em đã đưa anh về. Có muốn vào ngồi chơi một lát không?" Giọng anh trầm ấm, từ tính, khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu.

Tô Nam Thanh nhìn xung quanh, cô luôn rất thích nơi này, buổi tối yên tĩnh, khung cảnh rất đẹp:

"Ở đây buổi tối đẹp thật. Nhưng thôi, em không vào đâu, hôm khác hẹn anh đi dạo nhé. Nhà em ở ngay sau nhà anh, cách có hai căn."

Cô chỉ tay về căn biệt thự trắng gần đó: "Nhà em ở đó."

Tần Mặc Vi đứng từ xa ngạc nhiên, khó trách lúc ly hôn cô chọn cách tay trắng ra đi.

Thì ra cô vốn chẳng thiếu gì.

Có bản lĩnh, có thực lực, mới dám từ bỏ tất cả.

"Thanh Thanh, chúc ngủ ngon." Anh nói xong, nhẹ nhàng kéo cửa xe cho cô vào.

"Ngủ ngon!" Tô Nam Thanh ngồi lên xe, còn vẫy tay với anh.

Thanh Nguyệt lái xe đi, lúc này mới hiểu mình vừa rồi trách lầm tiểu thư. Thì ra là vì chuyện làm ăn.

Trước kia Khương Ngộ từng muốn hợp tác với Tần Mặc Vi nhưng chưa bao giờ hẹn được.

Tiểu thư vừa ra tay đã lo xong chuyện hợp tác, Khương Ngộ ít nhất cũng giảm được một nửa áp lực.

"Tiểu thư, chút nữa em báo tin này cho Khương Ngộ, cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui."

Tô Nam Thanh yên lặng dựa vào ghế, nở nụ cười đầy tự tin, vô cùng rạng rỡ.

Kiếp này, rất nhiều chuyện đang thay đổi.

Tránh xa tra nam, sống không tình yêu cũng thấy nhẹ nhõm.

Sau này, cô sẽ tặng chính mình một thời đại huy hoàng, để tự mình chiêm ngưỡng pháo hoa đẹp nhất thế gian!

Ngoài Cố Ngộ Thâm ra, trần thế này, cái gì cô cũng dám tiến về phía trước.

Dù nếm trải đủ mọi đau khổ, cô vẫn muốn gắng gượng giữ lại chút dịu dàng.

Khóe môi cô khẽ nhếch:

"Nguyệt Nguyệt, chờ mai ký hợp đồng xong hãy nói với Khương Ngộ hoặc lúc ký hợp đồng, em dẫn cậu ấy cùng đi."

Thanh Nguyệt phấn khởi gật đầu:

"Dạ, tiểu thư, để em dẫn cậu ấy cùng đi. Khương Ngộ trước đây hẹn Tần tổng hoài mà không được."

"Được, mai xem tình hình rồi nói."

"Vâng."

Trong lúc nói chuyện, xe đã về đến biệt thự.

Cô về muộn, mọi người trong nhà đã ngủ.

Cô nhẹ nhàng lên lầu nghỉ ngơi.

__

Đường Uyển Oanh theo Tống Nam Phong đến một khu biệt thự.

Tống Nam Phong lái xe vào một căn biệt thự ở khu A.

Một người phụ nữ hơi béo bước ra, ôm chặt lấy Tống Nam Phong vừa bước xuống xe.

Đường Uyển Oanh nhìn hai người ôm nhau.

Dưới ánh trăng ảm đạm, vẻ đau khổ trên gương mặt bà hiện rõ hơn bao giờ hết.

Trái tim bà đau nhói, cô đơn, tuyệt vọng như bao trùm toàn thân.

Bà chưa từng nghi ngờ người đàn ông này.

Sau khi Thanh Thanh nhắc nhở, bà còn trách ngược lại Thanh Thanh.

Là gì khiến bà mất đi khả năng phán đoán?

Là sự dối trá của hai cha con bọn họ, họ thật sự đáng chết.

Tất cả những điều tươi đẹp từng có giờ phút chốc vỡ vụn.

Bà từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn, có người chồng yêu thương mình. Có cha mẹ nhân hậu, có bốn người con trai và một cô con gái mà bà yêu thương nhất.

Những gì người khác khao khát, bà đều có được. Nhưng tất cả những điều tốt đẹp ấy giờ đây tan tành.

Bà nắm tay chặt đến mức móng tay in sâu vào lòng bàn tay, cơn đau lan khắp cơ thể như thể trái tim bị bóp nghẹt, đau đớn tới nghẹt thở.

Tống Nam Phong, tôi đối xử với anh tốt như vậy, sao anh lại lừa tôi?

Hơn hai mươi năm lừa dối.

Tên khốn nạn, tên đại lừa đảo, bây giờ còn muốn hủy hoại bà và cả những đứa con của bà, để cùng người đàn bà đó sống hạnh phúc?

Nằm mơ đi!

Có vẻ như thám tử mà bà tìm thấy lần trước chính là người của Tống Nam Phong.

Hắn chắc chắn đã biết bà đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN.

Đường Uyển Oanh lạnh lùng nhìn căn biệt thự, lái xe rời đi. Sắp tới, bà sẽ thực hiện một kế hoạch hoàn hảo, khiến Tống Nam Phong trắng tay.

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.