TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 69
Chương 69: Trò chuyện. Trong lòng em, anh là người xuất sắc nhất

Nghe vậy, Tống Nam Phong cũng cảm thấy nguy cơ cận kề.

Cố Ngộ Thâm trước nay chưa từng đối xử như vậy với Kỳ Kỳ, chỉ cần con bé gọi một cuộc điện thoại, dù bận đến đâu cậu ta cũng sẽ đến tìm.

Mấy chuyện xảy ra gần đây khiến Cố Ngộ Thâm thấy rõ sự thật. Chẳng lẽ cậu ta đã tin vào Tô Nam Thanh?

Ông ta cũng rất tức giận: "Tô Nam Thanh sao đột nhiên lại lợi hại như vậy?"

Tống Giai Kỳ ánh mắt đầy độc ác, tức đến run vai: "Làm sao con biết cô ta đột nhiên lại lợi hại thế chứ? Trước đây, chúng ta nói gì cô ta cũng rất ít khi phản bác, bị ức hϊếp cũng chỉ biết im lặng chịu đựng. Giờ thì càng lúc càng mạnh mẽ phản kháng."

Cô cũng không hiểu nổi vì sao Tô Nam Thanh như thể biến thành một người hoàn toàn khác.

Hơn nữa, Thẩm Mục Khanh chắc chắn sẽ âm thầm trả đũa sau khi biết cô chơi trò lừa gạt lần này.

Tống Giai Kỳ càng nghĩ càng khó chịu, ngồi trên ghế sô pha, tức giận ném mạnh chiếc gối ôm xuống đất. Không được, nhất định phải giành lại trái tim của Cố Ngộ Thâm.

Cố Ngộ Thâm vì cô mà làm mọi thứ, còn tình cảm giữa anh và Tô Nam Thanh thì có là gì?

Tống Nam Phong nhìn con gái khó chịu, cũng thấy đau lòng: "Nghĩ xem chúng ta có điểm yếu nào của Tô Nam Thanh, có thể khiến Cố Ngộ Thâm quay lại không?"

Tống Giai Kỳ nghĩ một lúc, bỗng mắt sáng lên: "Tần Mặc Vi, chẳng phải Tô Nam Thanh từng xem mắt với Tần Mặc Vi sao? Khi đó còn chưa ly hôn, vậy là nɠɵạı ŧìиɧ!"

Tống Nam Phong lắc đầu: "Không được, chiêu này quá nguy hiểm, không chừng người bị vạch trần lại là Cố Ngộ Thâm, con lại biến thành tiểu tam. Việc Cố Ngộ Thâm làm vì con, ai cũng thấy rõ. Rất dễ bị cuốn vào thị phi. Con sắp có cuộc thi piano, không thể mất danh tiếng được. Còn Tô Nam Thanh, từ từ tìm cơ hội đánh một đòn chí mạng, để Cố Ngộ Thâm ly hôn hoàn toàn với cô ta."

Tống Giai Kỳ cắn chặt môi, chưa bao giờ thấy khổ sở như vậy.

Cố Ngộ Thâm không để ý tới cô, khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi. Còn nhiều việc cô chưa làm xong, vẫn cần dựa vào sự bảo vệ của Cố Ngộ Thâm để tiếp tục dắt mũi giới tài phiệt Thịnh Kinh.

Tống Nam Phong chẳng mấy khi được yên ổn vài ngày, không muốn vì chuyện này mà phiền lòng:

"Kỳ Kỳ, chuyện này để ba bàn với mẹ con, vài hôm nay ba không về đâu. Con tự chơi đi, mấy hôm nữa anh con sẽ về. Anh con rất ghét Tô Nam Thanh, đến lúc đó có thể dùng anh con để đối phó cô ta."

Tống Giai Kỳ nghe vậy liền cười: "Ba, lần này lợi dụng xong thì dẹp luôn đi. Mọi thứ ở đây đều phải để lại cho con và anh con."

Tống Nam Phong ánh mắt sắc lạnh, dù sao cũng là con trai ông.

Nhưng mà, bốn đứa thì cả bốn đều là đồ bỏ đi, chẳng đứa nào khiến ông bớt lo.

"Anh con không đe dọa được em con đâu…"

"Ba còn định mềm lòng đến khi nào? Chính vì ba mềm lòng lên mẹ con mới phải chịu khổ, mới khiến con thành con gái nuôi, thành con ngoài giá thú. Chẳng lẽ ba muốn con cả đời sống trong bóng tối sao?"

Cô phải đường đường chính chính trở thành đại tiểu thư nhà họ Tống.

Cô đã có sẵn kế hoạch.

Cuộc thi đua xe ba năm một lần sắp bắt đầu rồi.

Anh ấy cũng rất yêu thích đua xe, chắc chắn sẽ trở về.

Ánh mắt Tống Giai Kỳ lướt qua một tia nhung nhớ, chỉ có người đàn ông kia mới là tình yêu đích thực của cô.

Nhưng cô cũng không muốn mất Cố Ngộ Thâm, cái dự phòng an toàn này.

Tống Nam Phong không nghĩ ra cách nào, lặng lẽ rời đi.

Ông ta nắm chặt lọ thuốc trong tay, tối nay có thể "chiến" ba trăm hiệp rồi.

Xe ông ta lăn bánh rời khỏi biệt thự.

Bên ngoài biệt thự, Đường Uyển Oanh lái xe theo sát.

__

Tại nhà hàng món gia truyền.

Cố Ngộ Thâm, Trì Kiệt, Tiết Khanh vừa bước vào thì thấy Tô Nam Thanh và Thanh Nguyệt cũng đang ăn ở đây.

Điều khiến Cố Ngộ Thâm tức giận là Tần Mặc Vi cũng có mặt.

Việc Tô Nam Thanh gặp Tần Mặc Vi hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Tần Mặc Vi cũng được bạn giới thiệu đến nhà hàng này dùng bữa, tình cờ gặp Tô Nam Thanh trước cửa, lên ba người cùng ăn.

Họ trò chuyện rất vui vẻ, không chú ý đến việc Cố Ngộ Thâm và nhóm người kia ngồi sau một cây cột ở phía sau, đúng vị trí có thể nghe được hết cuộc nói chuyện.

Tần Mặc Vi nhìn Tô Nam Thanh ăn ngon lành, từng cử chỉ đều tự nhiên, mỗi lời nói đều dễ mến.

"Thanh Thanh, nghe nói em đã trở thành giám đốc thiết kế của L.Q rồi, em giỏi thật đấy, khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác."

Anh thấy ở cô một ánh sáng của sự tự tin.

Chỉ cần có sân khấu, cô chắc chắn sẽ tỏa sáng. Đó là cảm giác mà Tần Mặc Vi cảm nhận được.

Tô Nam Thanh đặt đũa xuống, mỉm cười nhẹ nhàng, lông mày cong cong như trăng non, nụ cười như hoa đào. Cô khiêm tốn nói:

"Em chỉ là bị đẩy lên thôi. Giám đốc thiết kế của công ty em bị tập đoàn Cố thị mời đi mất rồi."

"Nói về xuất sắc, trong lòng em, anh mới là người xuất sắc nhất đấy, Tần tổng. Anh cứ phát sáng rực rỡ, em sẽ cố theo kịp anh."

"Trăng sao sẽ chạy về phía anh, em cũng vậy."

Tần Mặc Vi khựng lại, trong lòng cô anh là người xuất sắc nhất?

Anh dịu giọng, thử hỏi: "Thanh Thanh, em thật sự nghĩ anh như vậy sao? Trong lòng em, anh là người giỏi nhất?"

Tô Nam Thanh gật đầu lia lịa, tương lai sẽ là đại tài phiệt giàu có.

Cả Cố Ngộ Thâm cũng không bằng anh.

Lại thêm phẩm chất tốt, không sa đọa.

Tất nhiên là xuất sắc nhất rồi.

Trên đời này, đàn ông vừa giàu vừa giữ mình không nhiều trước mắt cô có một người như vậy.

Tô Nam Thanh bắt đầu khen lấy khen để:

"Tần tổng, anh đương nhiên là giỏi nhất. Trong lòng em có một tòa thành, mà thành đó chỉ dành riêng cho anh."

"Thấy gương mặt đẹp như tranh của anh, em mới hiểu vì sao thế gian có non xanh nước biếc, tất cả như chỉ để tôn vinh sắc đẹp nhân gian của anh vậy."

"Ha ha ha…" Tần Mặc Vi bị cô khen đến nở hoa trong lòng.

"Thanh Thanh, mỗi lần nói chuyện với em đều rất vui. Miệng em sao mà ngọt thế?"

Tô Nam Thanh cười giải thích:

"Miệng ngọt vì lòng ngọt. Ngọt vì trong lòng có anh, một người bạn tốt như anh sống trong đó, sao mà không ngọt cho được?"

Có người bạn giàu như vậy, tương lai cô cũng có thể thăng hoa theo.

Lòng cô sao mà không ngọt?

Á á á á…

Giờ còn ngọt hơn cả mật.

Tần Mặc Vi cười có phần thu lại, câu cuối của cô khiến không khí hơi "lệch sóng".

Thanh Nguyệt: "…"

Tiểu thư nhà mình đúng là không có đầu óc yêu đương. Nãy giờ tưởng cứ mình là người thừa. Giờ mới phát hiện, mình ngồi cạnh chỉ để xem kịch.

Tần Mặc Vi dịu giọng: "Thanh Thanh, nhà hàng này món bò hấp và cá rất ngon, em ăn nhiều chút nhé."

Anh nhìn dung nhan khuynh thành của cô, ánh mắt như nhuốm nắng chiều.

"Cảm ơn! Em ăn nhiều rồi, Tần tổng cũng ăn nhiều một chút nha."

Cô quay sang nhìn Thanh Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, em cũng ăn thêm đi."

Thanh Nguyệt: "Chị, em no rồi. Chị nói nhiều quá, ăn chẳng được bao nhiêu, ăn nhanh đi."

Tô Nam Thanh thực ra cũng no rồi. Cô nhận ra, cô và Tần Mặc Vi thật sự rất hợp chuyện.

Cô và Cố Ngộ Thâm gặp nhau trong lúc rối ren, cuối cùng kết thúc trong đau thương và tổn thương.

Ngay từ đầu đã không có duyên, chỉ có nghiệt duyên.

Tô Nam Thanh ăn miếng cá cuối cùng rồi nói: "Em ăn no rồi, mình về thôi."

Tần Mặc Vi nhìn dáng vẻ chân thật của cô, cảm thấy cô quá đáng yêu.

Anh thử dò hỏi: "Thanh Thanh, muộn rồi, để anh đưa hai người về nhé?"

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.