0 chữ
Chương 124
Chương 124: Tống Cảnh Duệ hủy hoại bản thiết kế của Tô Nam Thanh
Tô Nam Thanh bước vào văn phòng, nhìn thấy tất cả bản thiết kế của mình bị Tống Cảnh Duệ vứt hết xuống đất, một số bản đã bị anh ta xé nát.
Anh ta vẫn đang xé nốt bản thiết kế mẫu mới mà cô vừa hoàn thành hôm qua.
Tô Nam Thanh tức giận lao vào, nhìn chằm chằm Tống Cảnh Duệ.
"Tống Cảnh Duệ, anh điên rồi à? Anh có biết những bản thiết kế này quan trọng với tôi như thế nào không? Tôi đã mất mấy ngày mới hoàn thành chúng đấy!"
Tống Cảnh Duệ vứt bản thiết kế trong tay vào người cô, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Tô Nam Thanh, một con nhà quê như cô mà cũng đòi thiết kế thời trang?"
"Kỳ Kỳ nói cô ấy cũng muốn tham gia cuộc thi nhà thiết kế, tôi không cho phép một đứa rác rưởi như cô ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy."
Lửa giận bốc lên trong mắt Tô Nam Thanh, cô giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
"Chát!"
Tống Cảnh Duệ ngây người trong chốc lát, khó tin nhìn cô.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tô Nam Thanh, trong lòng anh ta thoáng chốc có cảm giác hoảng loạn.
"Tô... Tô Nam Thanh, cô dám đánh tôi?"
"Đánh anh thì sao? Cần phải chọn ngày mới được đánh chắc? Anh vì Tống Giai Kỳ mà hủy hoại tương lai của tôi, tôi còn phải nhịn à? Trước kia tôi quá tốt với anh, anh nói gì tôi cũng nhường nhịn, để rồi anh tưởng tôi dễ bắt nạt sao?"
"Năm đó tôi đúng ra lên để anh chết trong vụ tai nạn đó, tôi liều mạng cõng anh ra khỏi xe, cuối cùng công lao lại bị Tống Giai Kỳ cướp mất."
Nói xong, cô bất ngờ kéo tay Tống Cảnh Duệ, chưa để anh ta phản ứng kịp thì đã bị cô quật ngã mạnh xuống đất.
"Ugh…" Tống Cảnh Duệ đau đến mức thở hắt ra, sợ hãi nhìn Tô Nam Thanh. Cô thật sự rất khỏe!
Gương mặt lạnh lẽo, đầy nước mắt của Tô Nam Thanh như đóng băng không khí. Cô từng chữ từng câu rít qua kẽ răng:
"Anh nói năm đó là Tống Giai Kỳ cứu anh? Anh thử hỏi cô ta xem, cô ta có cõng nổi anh không?"
"Tống Cảnh Duệ, hôm nay anh hủy hoại bản thiết kế của tôi, tôi sẽ không trách, vì kết cục của anh vốn đã định sẵn. Tôi sẽ nhìn Tống Giai Kỳ từng bước kéo các người xuống đáy."
"Cút!"
Cô đá mạnh vào tay Tống Cảnh Duệ.
"A…" Anh ta đau đến nhăn mặt, nhìn gương mặt lạnh lùng của cô mà cũng tức giận.
"Tô Nam Thanh, rõ ràng là cô cướp công lao của Kỳ Kỳ!"
"Đúng, là tôi cướp. Nhưng tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, tương lai của Tống Giai Kỳ liên quan gì đến tôi? Anh dựa vào đâu mà đến đây phá hoại sự nghiệp của tôi?"
"Tống Cảnh Duệ, anh không phải người! Cút ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Tô Nam Thanh nói xong liền ngồi xuống nhặt từng tờ bản thiết kế đã bị xé. Cô mệt mỏi đến cực độ. Đây là thành quả mấy ngày cực nhọc của cô, giờ thì bị hủy hoại hoàn toàn.
Tống Cảnh Duệ ngồi dậy, nhìn bóng lưng đau khổ của cô mà trong lòng thấy rất khó chịu.
Dù sao cũng là em gái cùng mẹ, tại sao lại thành ra thế này?
"Tô Nam Thanh, Kỳ Kỳ giỏi hơn cô, cô lên nhường cơ hội cho cô ấy."
Tô Nam Thanh ngẩng đầu, ánh mắt oán hận:
"Tống Cảnh Duệ, anh thật vô liêm sỉ. Cô ta giỏi thì tự đi mà tranh cơ hội, tôi liên quan gì? Anh có tư cách gì bắt tôi nhường?"
"Anh giỏi thì tự đi tranh cho cô ta, đừng lấy tôi ra làm bàn đạp! Tôi đã ký giấy đoạn tuyệt với nhà họ Tống, giữa tôi và các người không còn quan hệ. Trong mắt tôi, anh chỉ là người xa lạ. Dựa vào đâu mà anh nói tôi phải nhường?"
Tống Cảnh Duệ nghẹn lời, cố gắng cãi:
"Nhưng chuyện này là do cô mà ra, nếu cô không báo cảnh sát…"
"Tôi không báo cảnh sát, chẳng lẽ đợi bị làm nhục, bị cưỡиɠ ɧϊếp à?"
"Tống Cảnh Duệ, anh ác độc đến mức đó sao? Mọi chuyện không phải do anh mà ra à? Tại sao tôi lại phải chịu nhục, bị các người dạy dỗ?"
"Anh có tư cách gì?"
"Mẹ anh chỉ sinh tôi, người nuôi tôi là người khác. Những năm qua tôi đã trả hết ơn sinh thành, tôi không còn nợ các người gì nữa."
"Tống Cảnh Duệ, anh giống hệt cha mình, vô liêm sỉ! Khi có chuyện thì luôn đổ lên người khác, rõ ràng là lỗi của mình mà lại bắt kẻ yếu gánh chịu."
"Anh đúng là hèn hạ, cút đi!"
Tô Nam Thanh gào lên đau đớn, mái tóc rối bời che khuất tầm nhìn.
"Tô Nam Thanh, cô…" Tống Cảnh Duệ nghẹn họng. Anh ta biết mình sai.
"Nhưng cô không sao cả, cô còn tính toán gì?"
Tô Nam Thanh cười lạnh, không đáp. Câu nói đó, vài hôm nữa cô sẽ trả lại nguyên vẹn.
Cô cúi đầu tiếp tục nhặt lại bản thiết kế.
Tống Cảnh Duệ nhíu mày hỏi:
"Tô Nam Thanh, cô thật sự là nhà thiết kế à? Cô không phải lớn lên ở quê sao?"
"Đúng, tôi lớn lên ở quê, nên các người mới khinh thường tôi, đúng không?"
"Tôi vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ, vẫn còn trong tã lót thì có thể chọn được cuộc sống của mình sao? Đây là lỗi của tôi à? Cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Tống, nên… anh có thể đi cho rồi."
Tống Cảnh Duệ chấn động trong lòng, nhìn đôi mắt đã lấy lại bình tĩnh của cô. Anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng quay người rời đi.
Nhưng trong đầu anh ta cứ hiện lên hình ảnh Tô Nam Thanh khóc khi ôm đống bản thiết kế, khiến anh thấy mình quá đáng.
Rõ ràng là do Tô Nam Thanh quá đáng, anh ta không sai… đúng không?
Tống Cảnh Duệ rời đi, Tô Nam Thanh nhặt hết các bản thiết kế. Rất nhiều bản đã không thể sử dụng được nữa.
Cô lau nước mắt nhưng không hề nản chí. Cô tự nhủ, thời gian sẽ trả lời tất cả.
Một ao cá thối, tôm tép hôi hám rồi sẽ có ngày, cô quét sạch bọn chúng.
Cô ngồi trên ghế văn phòng, hít một hơi thật sâu.
Lấy khăn ướt lau mắt, cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cô không hiểu vì sao mình vẫn thấy tức, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Anh ta vẫn đang xé nốt bản thiết kế mẫu mới mà cô vừa hoàn thành hôm qua.
Tô Nam Thanh tức giận lao vào, nhìn chằm chằm Tống Cảnh Duệ.
"Tống Cảnh Duệ, anh điên rồi à? Anh có biết những bản thiết kế này quan trọng với tôi như thế nào không? Tôi đã mất mấy ngày mới hoàn thành chúng đấy!"
Tống Cảnh Duệ vứt bản thiết kế trong tay vào người cô, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Tô Nam Thanh, một con nhà quê như cô mà cũng đòi thiết kế thời trang?"
"Kỳ Kỳ nói cô ấy cũng muốn tham gia cuộc thi nhà thiết kế, tôi không cho phép một đứa rác rưởi như cô ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy."
Lửa giận bốc lên trong mắt Tô Nam Thanh, cô giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
Tống Cảnh Duệ ngây người trong chốc lát, khó tin nhìn cô.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tô Nam Thanh, trong lòng anh ta thoáng chốc có cảm giác hoảng loạn.
"Tô... Tô Nam Thanh, cô dám đánh tôi?"
"Đánh anh thì sao? Cần phải chọn ngày mới được đánh chắc? Anh vì Tống Giai Kỳ mà hủy hoại tương lai của tôi, tôi còn phải nhịn à? Trước kia tôi quá tốt với anh, anh nói gì tôi cũng nhường nhịn, để rồi anh tưởng tôi dễ bắt nạt sao?"
"Năm đó tôi đúng ra lên để anh chết trong vụ tai nạn đó, tôi liều mạng cõng anh ra khỏi xe, cuối cùng công lao lại bị Tống Giai Kỳ cướp mất."
Nói xong, cô bất ngờ kéo tay Tống Cảnh Duệ, chưa để anh ta phản ứng kịp thì đã bị cô quật ngã mạnh xuống đất.
"Ugh…" Tống Cảnh Duệ đau đến mức thở hắt ra, sợ hãi nhìn Tô Nam Thanh. Cô thật sự rất khỏe!
"Anh nói năm đó là Tống Giai Kỳ cứu anh? Anh thử hỏi cô ta xem, cô ta có cõng nổi anh không?"
"Tống Cảnh Duệ, hôm nay anh hủy hoại bản thiết kế của tôi, tôi sẽ không trách, vì kết cục của anh vốn đã định sẵn. Tôi sẽ nhìn Tống Giai Kỳ từng bước kéo các người xuống đáy."
"Cút!"
Cô đá mạnh vào tay Tống Cảnh Duệ.
"A…" Anh ta đau đến nhăn mặt, nhìn gương mặt lạnh lùng của cô mà cũng tức giận.
"Tô Nam Thanh, rõ ràng là cô cướp công lao của Kỳ Kỳ!"
"Đúng, là tôi cướp. Nhưng tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, tương lai của Tống Giai Kỳ liên quan gì đến tôi? Anh dựa vào đâu mà đến đây phá hoại sự nghiệp của tôi?"
"Tống Cảnh Duệ, anh không phải người! Cút ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Tống Cảnh Duệ ngồi dậy, nhìn bóng lưng đau khổ của cô mà trong lòng thấy rất khó chịu.
Dù sao cũng là em gái cùng mẹ, tại sao lại thành ra thế này?
"Tô Nam Thanh, Kỳ Kỳ giỏi hơn cô, cô lên nhường cơ hội cho cô ấy."
Tô Nam Thanh ngẩng đầu, ánh mắt oán hận:
"Tống Cảnh Duệ, anh thật vô liêm sỉ. Cô ta giỏi thì tự đi mà tranh cơ hội, tôi liên quan gì? Anh có tư cách gì bắt tôi nhường?"
"Anh giỏi thì tự đi tranh cho cô ta, đừng lấy tôi ra làm bàn đạp! Tôi đã ký giấy đoạn tuyệt với nhà họ Tống, giữa tôi và các người không còn quan hệ. Trong mắt tôi, anh chỉ là người xa lạ. Dựa vào đâu mà anh nói tôi phải nhường?"
Tống Cảnh Duệ nghẹn lời, cố gắng cãi:
"Nhưng chuyện này là do cô mà ra, nếu cô không báo cảnh sát…"
"Tôi không báo cảnh sát, chẳng lẽ đợi bị làm nhục, bị cưỡиɠ ɧϊếp à?"
"Tống Cảnh Duệ, anh ác độc đến mức đó sao? Mọi chuyện không phải do anh mà ra à? Tại sao tôi lại phải chịu nhục, bị các người dạy dỗ?"
"Anh có tư cách gì?"
"Mẹ anh chỉ sinh tôi, người nuôi tôi là người khác. Những năm qua tôi đã trả hết ơn sinh thành, tôi không còn nợ các người gì nữa."
"Tống Cảnh Duệ, anh giống hệt cha mình, vô liêm sỉ! Khi có chuyện thì luôn đổ lên người khác, rõ ràng là lỗi của mình mà lại bắt kẻ yếu gánh chịu."
"Anh đúng là hèn hạ, cút đi!"
Tô Nam Thanh gào lên đau đớn, mái tóc rối bời che khuất tầm nhìn.
"Tô Nam Thanh, cô…" Tống Cảnh Duệ nghẹn họng. Anh ta biết mình sai.
"Nhưng cô không sao cả, cô còn tính toán gì?"
Tô Nam Thanh cười lạnh, không đáp. Câu nói đó, vài hôm nữa cô sẽ trả lại nguyên vẹn.
Cô cúi đầu tiếp tục nhặt lại bản thiết kế.
Tống Cảnh Duệ nhíu mày hỏi:
"Tô Nam Thanh, cô thật sự là nhà thiết kế à? Cô không phải lớn lên ở quê sao?"
"Đúng, tôi lớn lên ở quê, nên các người mới khinh thường tôi, đúng không?"
"Tôi vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ, vẫn còn trong tã lót thì có thể chọn được cuộc sống của mình sao? Đây là lỗi của tôi à? Cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Tống, nên… anh có thể đi cho rồi."
Tống Cảnh Duệ chấn động trong lòng, nhìn đôi mắt đã lấy lại bình tĩnh của cô. Anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng quay người rời đi.
Nhưng trong đầu anh ta cứ hiện lên hình ảnh Tô Nam Thanh khóc khi ôm đống bản thiết kế, khiến anh thấy mình quá đáng.
Rõ ràng là do Tô Nam Thanh quá đáng, anh ta không sai… đúng không?
Tống Cảnh Duệ rời đi, Tô Nam Thanh nhặt hết các bản thiết kế. Rất nhiều bản đã không thể sử dụng được nữa.
Cô lau nước mắt nhưng không hề nản chí. Cô tự nhủ, thời gian sẽ trả lời tất cả.
Một ao cá thối, tôm tép hôi hám rồi sẽ có ngày, cô quét sạch bọn chúng.
Cô ngồi trên ghế văn phòng, hít một hơi thật sâu.
Lấy khăn ướt lau mắt, cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cô không hiểu vì sao mình vẫn thấy tức, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
1
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
