TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 123
Chương 123: Tô Nam Thanh, em quay lại cho anh

"Cố…" Tên, Tô Nam Thanh còn chưa kịp gọi xong, cô đã nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Đôi mày như tranh của cô khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.

Cố Ngộ Thâm gọi cô đến là để xem họ thể hiện tình cảm sao?

Cố Ngộ Thâm cũng nhìn thấy Tô Nam Thanh, ánh mắt anh hiện lên sự đau xót.

Trái tim anh như bị siết chặt, anh đẩy Tống Giai Kỳ ra.

Tống Giai Kỳ ngã nhào xuống đất trong bộ dạng nhếch nhác, ánh mắt âm trầm nhìn bóng lưng của Cố Ngộ Thâm.

"Thanh Thanh, nghe anh giải thích…"

"Giải thích gì? Giải thích tối qua hai người cuồng nhiệt đến mức nào sao? Anh gọi tôi đến đây chỉ để cho tôi nhìn thấy hai người tình tứ thế nào à?"

"Cố Ngộ Thâm, tôi nhớ trước đây dù anh có lạnh nhạt đến đâu, cũng chưa từng hèn hạ như vậy."

"Đúng là ở bên cạnh ai thì sẽ trở nên giống người đó!"

Tô Nam Thanh xoay người bước đi, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

"Tô Nam Thanh, em quay lại cho anh!" Cố Ngộ Thâm tức giận quát.

Khóe môi Tống Giai Kỳ khẽ nhếch, đầy đắc ý, vừa cười vừa nhìn theo hướng Tô Nam Thanh rời đi.

Hôm nay cô ta đến thật đúng lúc, còn không ngờ được Tô Nam Thanh sẽ quay lại.

Quả thật là đến đúng lúc không bằng đến vừa khéo.

Cô ta từ từ đứng dậy, bước đến bên cạnh Cố Ngộ Thâm, khoác tay anh.

"Thâm ca ca, Tô Nam Thanh căn bản không muốn quay lại đâu, anh cần gì phải ép cô ta? Trái tim cô ta từ lâu đã không còn ở bên anh rồi. Từ sau khi cô ta rời đi, bên cạnh cô ta không thiếu đàn ông. Thâm ca ca, anh quên anh đã hứa gì với em rồi sao?"

Tống Giai Kỳ ngấn lệ, ánh mắt đáng thương vô cùng.

Cố Ngộ Thâm rút tay ra, cởϊ áσ khoác rồi ném xuống đất.

Tống Giai Kỳ sững người, nhìn thấy ánh mắt đầy chán ghét và động tác bài xích của anh, trong lòng cô ta đau như dao cắt.

Từ trước đến nay anh luôn bao dung, chiều chuộng và yêu thương cô ta. Giờ đây ánh mắt lạnh lẽo và động tác chán ghét ấy như đâm thẳng vào tim cô ta.

"Thâm ca ca… Anh… có ý gì vậy?" Giọng cô ta lạnh dần, ánh mắt đầy uất ức.

"Ý gì à? Cô không nhìn ra sao? Tống Giai Kỳ, cô cứu tôi một mạng, mấy năm qua tôi cho cô hàng chục tỷ, vậy là đã trả hết nợ. Từ giờ trở đi, cô muốn làm gì cũng được nhưng nếu dám tính kế tôi và Tô Nam Thanh, tôi sẽ lấy lại từng đồng cả vốn lẫn lời."

Cố Ngộ Thâm vốn dĩ không phải người tốt.

Tống Giai Kỳ chấn động, sau đó bật cười lớn: "Ha ha… Cố Ngộ Thâm, chẳng phải anh chán ghét tôi không phải là con gái nhà họ Tống sao? Nhưng quan hệ huyết thống thật sự quan trọng đến vậy sao?"

"Người lớn lên bên cạnh anh là tôi, không phải Tô Nam Thanh. Ngay cả những ký ức hạnh phúc năm xưa, anh cũng quên rồi sao?"

"Từ nhỏ tôi đã biết mình sẽ gả cho anh, tôi từ chối tất cả đàn ông khác, một lòng một dạ ở bên anh. Thâm ca ca, năm đó là mẹ anh ép tôi phải rời đi, chứ không phải tôi không muốn chăm sóc anh."

"Đủ rồi! Cút khỏi nhà tôi ngay!" Cố Ngộ Thâm gầm lên, không muốn nghe cô ta lải nhải, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Tống Giai Kỳ cắn môi, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, tức giận dâng trào. Cô ta hiểu rõ Cố Ngộ Thâm, biết rằng lúc này anh đã ở ranh giới của cơn thịnh nộ, vì vậy cô ta đành bỏ đi, không dám chọc giận anh thêm nữa.

Cố Ngộ Thâm lớn lên trong bóng tối.

Anh vốn không phải người dễ hiểu, ngoài tính khí ra, cô ta chưa bao giờ đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Cố Ngộ Thâm ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Anh ngồi một lúc rồi gọi điện cho Tiết Khanh.

"Giám đốc." Tiết Khanh đang đứng ngoài cửa, vừa thấy Tô Nam Thanh tức giận bỏ đi, rồi đến Tống Giai Kỳ cũng khóc lóc rời khỏi.

Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì thế này?

"Vào ăn sáng đi." Anh nói giọng trầm thấp rồi cúp máy.

Tiết Khanh lập tức không muốn vào chút nào, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng ấy, ăn sáng làm sao nổi?

Nhưng lại không thể không vào.

Thấy cửa không đóng, anh ta liền đẩy vào.

Cố Ngộ Thâm đã ngồi ở bàn ăn, cầm đũa ăn sáng.

Bánh trứng, bít tết, sữa… toàn là món anh thích.

Đây là bữa sáng do Tô Nam Thanh chuẩn bị cho anh, anh rất hài lòng.

Từ lúc nào mọi chuyện bắt đầu thay đổi?

Tất cả mọi thứ đều bắt đầu sau khi Tống Giai Kỳ trở lại. Những thủ đoạn của Tống Giai Kỳ, đều là do anh dung túng.

Tiết Khanh đi tới, ngồi xuống, nhìn thấy bàn ăn đầy ắp, mỉm cười: "Cảm ơn giám đốc đã mời tôi ăn sáng."

Cố Ngộ Thâm ăn một miếng bít tết tiêu đen, rồi hỏi: "Chuyện tôi nhờ cậu điều tra tối qua, cậu đã làm chưa?"

Tiết Khanh đáp: "Giám đốc đúng là liệu sự như thần. Gần đây công ty con của nhà họ Thẩm gặp rắc rối nhưng họ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Thẩm Mục Khanh đang xử lý chuyện này nhưng vẫn chưa có tiến triển, còn mất hai đối tác. Đáng tiếc thật."

Cố Ngộ Thâm nheo mắt lại, đúng như những gì Tô Nam Thanh đã nói.

Anh cụp mắt, tiếp tục ăn.

Thấy anh không nói gì, Tiết Khanh vội vàng tăng tốc độ ăn.

"À đúng rồi, giám đốc, tối qua tiểu thư Tống Giai Kỳ ngủ ở đây à? Tôi thấy Tô tiểu thư vừa vào đã bỏ đi, vài phút sau Tống tiểu thư cũng rời khỏi."

Ánh mắt Cố Ngộ Thâm trầm xuống, liếc nhìn anh ta: "Tống Giai Kỳ sao có thể ở lại đây?"

Tiết Khanh không nhịn được nói: "Giám đốc, anh quên rồi sao? Vài tháng trước, Tống tiểu thư được phép ở đây mà. Trong phòng khách còn có quần áo hàng hiệu và đồ sinh hoạt của cô ấy."

"Hơn nữa, cô ấy có thể tùy ý vào phòng anh. Tô tiểu thư từng nhắc rằng đây là nhà của hai người, Tống Giai Kỳ không lên lui tới. Anh còn nhớ lúc đó anh nói gì không?"

Dĩ nhiên Cố Ngộ Thâm nhớ. Lúc ấy, anh nghĩ người mình sẽ cưới là Tống Giai Kỳ.

Thời điểm đó, Tô Nam Thanh và Tống Giai Kỳ cãi nhau suốt.

Công ty lại gặp rắc rối, anh mệt mỏi, Tô Nam Thanh lại thường xuyên đối đầu với Tống Giai Kỳ.

Giọng điệu của anh với Tô Nam Thanh cũng rất tệ.

Cố Ngộ Thâm buông đũa, giọng khàn đặc: "Tìm người dọn hết đồ của cô ta trên lầu, từ nay Tống Giai Kỳ không được phép bước chân vào đây nữa."

Tiết Khanh sững người, suýt rơi nước mắt.

"Giám đốc à! Chúc mừng anh cuối cùng cũng thông suốt rồi. Trước khi Tống Giai Kỳ quay về, anh và phu nhân sống rất hạnh phúc. Khi đó anh không nhìn thấy, lại không thể đứng lên, việc chăm sóc anh cực kỳ vất vả."

"Vậy mà phu nhân không hề than vãn, mỗi ngày đều châm cứu, lau người, đút thuốc, nấu cơm cho anh, bận rộn đến mức chân không chạm đất."

"Trong mắt Tống Giai Kỳ, những gì phu nhân làm lại chẳng khác gì bảo mẫu."

Tiết Khanh vừa cười vừa ăn sáng, sau đó gọi người đến dọn dẹp hết đồ của Tống Giai Kỳ ra ngoài.

Tô Nam Thanh tức giận đi tới công ty.

Nghĩ đến hành vi trơ trẽn của Cố Ngộ Thâm và Tống Giai Kỳ, cô thực sự tức phát điên.

Từ khi Tống Giai Kỳ quay lại, liên tục chen vào giữa cô và Cố Ngộ Thâm. Cô đã cho anh rất nhiều cơ hội nhưng trong mắt anh chỉ có Tống Giai Kỳ, chỉ biết dung túng cô ta.

Dù đã không còn yêu nhưng nhớ lại chuyện cũ vẫn khiến cô giận run người.

Tô Nam Thanh đẩy mạnh cửa bước vào, nhìn thấy cảnh trong văn phòng, trong mắt cô hiện lên sát khí mãnh liệt.

2

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.