TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 125
Chương 125: Đưa bằng chứng cho anh ta nghe, anh ta vẫn không tin

Tô Nam Thanh kéo ghế, bước đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh sáng ban mai rực rỡ bên ngoài.

Cả thành phố phủ lên một lớp sắc ấm.

Cô ngoài sự lạnh lùng thì không còn biểu cảm nào khác.

Tống Giai Kỳ cũng muốn tham gia cuộc thi thiết kế.

Xin lỗi, cô không tham gia.

Cô cười tà, đến lúc đó, để Tống Giai Kỳ phải trợn mắt há hốc mồm.

Tô Nam Thanh không có thời gian để đau lòng, vì một người như Tống Cảnh Duệ mà buồn thì không đáng.

Cô hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, trong đôi mắt trong veo như nước mùa thu ấy là một mảng thanh tỉnh, điều cô cần là nỗ lực trưởng thành, để có thể đối đầu với Cố Ngộ Thâm và người đàn ông phía sau Tống Giai Kỳ.

Cô lấy máy tính bảng ra, xem báo cáo tài chính gần đây, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung cao độ.

Tống Cảnh Duệ đến dưới lầu, nghĩ lại hành động bốc đồng hôm nay, tất cả đều do Tống Giai Kỳ khóc lóc từ bên ngoài trở về, nói rằng bị ức hϊếp bởi Tô Nam Thanh, nên anh mới đến dạy dỗ Tô Nam Thanh.

Giờ nghĩ lại, trong lòng anh ta càng thêm bất an.

Tô Nam Thanh cũng là em gái của anh, vừa sinh ra đã bị cố ý đánh tráo, mà người đứng sau đến giờ vẫn chưa tìm được.

Cô nói một câu rất đúng, lúc đó cô còn trong tã lót, không có quyền lựa chọn nhưng khi lớn lên, điều đó cũng không thể trở thành lý do để cô tổn thương người khác.

Tống Cảnh Duệ giận dữ trở về nhà.

Đúng lúc mẹ anh ta vừa từ công ty về, trông rất mệt mỏi.

Tống Giai Kỳ thấy anh về, liền vui vẻ nói: "Anh, vừa rồi anh vội vã chạy đi đâu vậy?"

Tống Cảnh Duệ nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ của cô ta, rất xót xa:

"Anh đi dạy dỗ Tô Nam Thanh cho em đấy, anh xé hết bản thiết kế của cô ta rồi, một đứa nhà quê mà cũng đòi chơi nghệ thuật, cô ta xứng chắc?"

Trong đáy mắt Tống Giai Kỳ thoáng qua một tia đắc ý, nhưng lại lo lắng nhìn anh ta:

"Anh, sao anh lại làm vậy? Em biết anh làm vì em nhưng bản thiết kế đó là do Thanh Thanh vất vả làm ra, chúng ta lên tôn trọng mỗi nhà thiết kế chứ. Nếu lúc đó em biết anh đi là để làm chuyện đó, em tuyệt đối sẽ không để anh đi. Anh làm vậy, Thanh Thanh sẽ càng thêm ghét em, sau này đối đầu với em nhiều hơn nữa đó." Tống Giai Kỳ giả vờ lo sợ.

"Giai Kỳ, đừng sợ, có anh ở đây, cô ta không dám làm gì em đâu. Em trông có vẻ mệt, lên nghỉ một lát đi."

Tống Giai Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, lên lầu nghỉ ngơi nhưng trong lòng lại vui như mở cờ. Vừa rời khỏi nhà Cố Ngộ Thâm, cô ta đã gặp anh cả đang chuẩn bị ra ngoài, cô ta chỉ nói một câu rằng sáng nay cô đến tìm Cố Ngộ Thâm, thấy Tô Nam Thanh đang dây dưa với anh ấy khiến cô tức đến phát khóc.

Thế là Tống Cảnh Duệ lập tức lao đi tìm Tô Nam Thanh tính sổ.

Hừ, Tô Nam Thanh, bị chính anh trai ruột của mình bắt nạt, đau lòng lắm đúng không?

Cô ta cũng từng học thiết kế, lần này sẽ chính thức thi đấu với Tô Nam Thanh, để đè bẹp cô dưới chân, cho Cố Ngộ Thâm biết, cô ta mới là bạch nguyệt quang hoàn mỹ trong lòng anh.

Cô ta chào hỏi Đường Uyển Oanh một tiếng rồi lên lầu nghỉ.

Cô ta đã âm thầm tìm hiểu, đúng là công ty có vấn đề nhưng không lớn.

Bộ dạng sống dở chết dở của Đường Uyển Oanh là diễn cho ai xem?

Đường Uyển Oanh đứng dậy, nhìn con trai, ánh mắt nghiêm túc:

"Ra ngoài với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói."

Tống Cảnh Duệ nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của mẹ, nhớ đến những gì bà nói lần trước, trong lòng cảm thấy khó chịu, mẹ hình như đã thay đổi, hay là vì công ty gặp chuyện nên đã lơ là Giai Kỳ?

Anh ta đi theo mẹ ra ngoài, đến công viên gần đó.

Sáng sớm, công viên rất đông người, không khí cũng rất trong lành.

Quảng trường vang dội âm nhạc.

Có người múa kiếm, có người nhảy quảng trường vũ, có người đá cầu, rất náo nhiệt.

Gió mùa thu mát lạnh, Tống Cảnh Duệ đón gió, tâm trạng dễ chịu hơn một chút.

Anh cười hỏi: "Mẹ, mẹ muốn cùng con đi dạo công viên à?"

"Không!" Đường Uyển Oanh lạnh lùng, dừng lại ở nơi vắng người: "Con đã đến tìm Tô Nam Thanh, còn xé bản thiết kế của con bé đúng không?"

"Con lấy gì để chắc là con bé sẽ tham gia thi thiết kế?"

"Ừ! Sáng nay Giai Kỳ khóc lóc về nhà, là do bị Tô Nam Thanh bắt nạt?" Tống Cảnh Duệ thẳng thắn thừa nhận, đúng là anh ta đã đi tìm Tô Nam Thanh gây chuyện.

Nói xong, anh ta nhìn hàng cây ngô đồng trong công viên, lá vàng rơi nhẹ.

Đường Uyển Oanh biết, giờ bà có nói gì thì với tính cách cố chấp của Tống Cảnh Duệ cũng sẽ không tin.

Bà lấy ra một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, nói:

"Con đang nắm 5% cổ phần công ty, giờ con chuyển cho mẹ, có người đang âm thầm thu mua cổ phần, mẹ không thể mất vị trí Chủ tịch."

Tống Cảnh Duệ sững sờ, nhìn tờ giấy mẹ đưa ra, nghi hoặc hỏi:

"Mẹ, công ty thật sự đã đến mức đó rồi sao? Hay là con gọi nhị đệ về cùng mẹ quản lý công ty?"

"Không cần! Một kẻ yêu đương mù quáng, một tên bị nuôi thành phế vật, có thể giúp gì cho mẹ?" Đường Uyển Oanh đỏ mắt.

Tống Cảnh Duệ sững sờ vì sự lạnh lùng của mẹ:

"Mẹ, sao mẹ có thể nói con trai mình như vậy?"

"Đừng nói nhảm nữa, con có chịu chuyển nhượng cổ phần không?"

Đường Uyển Oanh nhìn chằm chằm vào mắt anh, thấy được sự do dự, lòng bà chìm xuống.

"Mẹ, mẹ biết công ty con không kiếm ra tiền, tiền tiêu vặt hàng tháng của con đều từ cổ tức, nếu con chuyển nhượng thì không còn tiền tiêu nữa."

Anh ta không phải không muốn, chỉ là có nỗi khổ riêng, đam mê đua xe của anh ta rất tốn kém.

"Nhưng nếu công ty mẹ phá sản, mẹ cũng không có tiền cho con nữa. Nếu con không muốn, thôi vậy, mẹ sẽ nghĩ cách khác."

Ích kỷ, giống như Tống Nam Phong, thật sự rất ích kỷ.

Dù là con trai của bà nhưng nếu họ quá ích kỷ, bà sẽ chọn không cần họ, bà phải bảo vệ tâm huyết của cha mẹ cả đời.

Đường Uyển Oanh rưng rưng rời đi, trong tay cha anh ta vẫn còn tiền, bà sẽ âm thầm mua lại cổ phần từ các cổ đông khác, tuyệt đối không để Tống Giai Kỳ đạt được mục đích.

Có bà âm thầm thao túng, chuyện đó cũng không quá khó. Bà chỉ sợ cổ phần của con cả rơi vào tay Tống Giai Kỳ.

Tống Cảnh Duệ nhìn bóng lưng gầy gò của mẹ, trong lòng trào lên nỗi chua xót.

Anh ta thích đua xe, những năm qua chưa từng giúp mẹ được điều gì?

"Mẹ!" Anh ta chạy theo: "Mẹ, con không phải không muốn đưa, con chỉ muốn giữ lại chút tiền tiêu thôi."

Đường Uyển Oanh tức giận lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm.

Là cuộc đối thoại giữa Tống Nam Phong và Tống Giai Kỳ trong bệnh viện.

Tống Cảnh Duệ nghe xong, sững người, nhìn mẹ với đôi mắt đỏ hoe, chỉ thấy đau lòng, mẹ cũng thay đổi rồi, anh ta bật cười đầy chua xót:

"Mẹ, chỉ vì muốn có cổ phần của con mà mẹ lại làm ra chuyện như thế? Ba và Giai Kỳ sao lại đối xử với con như vậy? Con đối xử với họ tốt như vậy cơ mà."

Tống Cảnh Duệ hoàn toàn không tin, cô em gái được cưng chiều từ nhỏ lại đối xử với anh như thế.

Tống Giai Kỳ từ nhỏ luôn hiền lành, ba luôn yêu thương họ, làm gì cũng ủng hộ.

Mẹ lại là người phản đối anh đua xe nhất, mẹ cố ý, không muốn anh tiếp tục đua xe.

Đường Uyển Oanh cười lạnh:

"Vậy nên, cho dù mẹ có đưa bằng chứng ra trước mặt con, con cũng không tin, đúng không?"

3

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.