0 chữ
Chương 12
Chương 12: Tại sao em lại tính kế bà cụ nhà họ Thẩm
Khóe miệng Tô Tỉnh khẽ giật: “Em là con gái, sao lại hùng thế?”
Tô Nam Thanh nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng. Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ? Lẽ nào là cái ý mà anh nghĩ tới sao?
“Anh nghĩ gì thế? Không phải cái ý đó đâu, mau cõng em về phòng đi.”
Lúc này Tô Tỉnh mới cõng cô đi thang máy.
Tô Nam Thanh nghi hoặc hỏi: “Anh à, sao không đi cầu thang? Cõng em lên lầu vừa hay giảm béo mà.”
Tô Tỉnh tức đến mức muốn đánh cô: “Em tưởng mình nhẹ lắm sao? Anh cõng em mà còn không thở hổn hển là do ai?”
Cô đúng là có trọng lượng đấy nhé.
Hơn nữa, dáng người của anh đẹp đến mức ai thấy cũng mê, gái trẻ nhìn thấy là nhào tới ngay, cần gì phải giảm béo?
Anh mặc áo khoác da, bên trong là sơ mi hoa văn, đứng ngoài đường thôi cũng đủ khiến phụ nữ xếp hàng dài cả cây số để được lấy anh.
Tô Nam Thanh mỉm cười hạnh phúc. Cô có anh trai rồi, cần gì sự yêu thương của bốn tên ngốc kia nữa chứ?
Anh trai Tô Tỉnh của cô chính là người thương cô nhất. Kiếp trước cô không tỉnh táo, luôn nghĩ họ là cha mẹ và anh ruột của mình, luôn khao khát tình thân từ họ. Thứ cô khao khát nhất, trong mắt họ lại chẳng đáng một xu. Dù kiếp trước cô biết rõ điều đó nhưng vẫn cố gắng thử, vẫn nghĩ rằng nhất định sẽ khiến người nhà yêu thương mình.
Nhưng đổi lại là gì?
Là địa ngục, là một xác hai mạng, là cái chết thảm của ông nội và các anh em thân thiết của cô.
Nhưng cô đã rời đi ba tháng rồi, nhà họ Tống không có tin tức gì truyền ra, phu nhân Tống chắc vẫn chưa tra được gì?
Kiếp trước, đến lúc chết, phu nhân Tống vẫn không biết sự thật, kiếp này chắc cũng sẽ không dễ tin lời cô.
“Anh à, em đã cứu bà cụ nhà họ Thẩm, anh tin không?”
Tô Tỉnh: “…”
“Gì cơ? Bà cụ nhà họ Thẩm là do em cứu?” Sắc mặt Tô Tỉnh sa sầm. Cái người tên Tống Giai Kỳ đó, đúng là không biết xấu hổ, đến chuyện cứu người cũng dám cướp công.
“Ừ! Nhưng bị Tống Giai Kỳ chiếm mất rồi. Anh à, anh muốn hợp tác với nhà họ Thẩm, chắc khó lắm đúng không?”
Bây giờ làm ăn đâu dễ. Tập đoàn Tô thị dù mạnh nhưng mỗi năm đều có thêm những công ty hùng mạnh khác. Thẩm Mục Khanh, cái tên đó là kiểu người “giả heo ăn thịt hổ”, ngoài mặt thì cợt nhả nhưng trên thương trường lại ra tay rất quyết đoán. Kiếp trước cô từng nghe đến, cũng từng gặp nhưng để gặp được người thật thì rất khó là một thiên tài kinh doanh sánh ngang với Cố Ngộ Thâm.
Giờ cô lại kéo thêm một đối thủ mạnh về cho họ, đúng là đau đầu.
Tô Tỉnh cười lạnh: “Anh đâu phải nhất định phải hợp tác với nhà họ Thẩm, thiên hạ rộng lớn thế này, người để hợp tác không thiếu. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, ví dụ như… nhà họ Thẩm mắt mù, ngày mai phá sản chẳng hạn?”
Tô Nam Thanh cảm thấy anh mình đúng là mơ mộng, cô vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn. Cách luôn nhiều hơn khó khăn.
Tô Tỉnh vừa nói vừa cõng cô về phòng nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, âu yếm xoa đầu cô, giọng nói cưng chiều: “Ngốc à, đừng nghĩ nhiều, ngủ ngon đi. Nhà họ Tô chúng ta là hạng gì chứ, thiếu gì nhà họ Thẩm?”
Tô Nam Thanh gật đầu: “Ừ! Em không nghĩ bậy, em đang nghĩ sau này hậu cung của em có bao nhiêu mỹ nam ấy mà?”
Tô Tỉnh: !
Anh như tên lửa lao ra khỏi phòng, chỉ sợ trong hậu cung của Tô Nam Thanh có cả mình.
Tô Nam Thanh: “…”
Cô đùa thôi mà.
Cô nằm ngửa trên chiếc giường to, tay chân dang rộng, chẳng có chút hình tượng gì, mắt dán lên chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, đang suy nghĩ làm sao để phá thế cục này?
Không khéo, Tống Giai Kỳ biết cô là người cứu bà cụ nhà họ Thẩm, còn quay lại vu khống thì sao. Cô ta cái gì không giỏi, chứ tính kế người khác thì dám vỗ ngực tự xưng số một, không ai dám nhận số hai.
Hôm đó cô có mặt tại hiện trường, Thẩm Mục Khanh chắc chắn sẽ điều tra chuyện bà cụ gặp chuyện, kiểu gì cũng sẽ xem lại camera giám sát hôm đó. Trước khi điều đó xảy ra, Tống Giai Kỳ chắc chắn sẽ nhanh tay phá hủy camera trước.
Tô Nam Thanh bỗng bật dậy. Trước đó cô đã dặn dò Thanh Nguyệt, không biết cô ấy đã hành động trước chưa. Cô tìm quanh đầu giường, thấy điện thoại, liền bò tới lấy. Đúng lúc chuẩn bị gọi thì thấy số của Cố Ngộ Thâm gọi tới.
Xui xẻo.
Tô Nam Thanh thầm mắng hai tiếng, bắt máy thì đã nghe thấy tiếng gào của anh ta: “Tô Nam Thanh, tại sao cô lại tính kế bà cụ nhà họ Thẩm?”
Tô Nam Thanh nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng. Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ? Lẽ nào là cái ý mà anh nghĩ tới sao?
“Anh nghĩ gì thế? Không phải cái ý đó đâu, mau cõng em về phòng đi.”
Lúc này Tô Tỉnh mới cõng cô đi thang máy.
Tô Nam Thanh nghi hoặc hỏi: “Anh à, sao không đi cầu thang? Cõng em lên lầu vừa hay giảm béo mà.”
Tô Tỉnh tức đến mức muốn đánh cô: “Em tưởng mình nhẹ lắm sao? Anh cõng em mà còn không thở hổn hển là do ai?”
Cô đúng là có trọng lượng đấy nhé.
Hơn nữa, dáng người của anh đẹp đến mức ai thấy cũng mê, gái trẻ nhìn thấy là nhào tới ngay, cần gì phải giảm béo?
Anh mặc áo khoác da, bên trong là sơ mi hoa văn, đứng ngoài đường thôi cũng đủ khiến phụ nữ xếp hàng dài cả cây số để được lấy anh.
Anh trai Tô Tỉnh của cô chính là người thương cô nhất. Kiếp trước cô không tỉnh táo, luôn nghĩ họ là cha mẹ và anh ruột của mình, luôn khao khát tình thân từ họ. Thứ cô khao khát nhất, trong mắt họ lại chẳng đáng một xu. Dù kiếp trước cô biết rõ điều đó nhưng vẫn cố gắng thử, vẫn nghĩ rằng nhất định sẽ khiến người nhà yêu thương mình.
Nhưng đổi lại là gì?
Là địa ngục, là một xác hai mạng, là cái chết thảm của ông nội và các anh em thân thiết của cô.
Nhưng cô đã rời đi ba tháng rồi, nhà họ Tống không có tin tức gì truyền ra, phu nhân Tống chắc vẫn chưa tra được gì?
Kiếp trước, đến lúc chết, phu nhân Tống vẫn không biết sự thật, kiếp này chắc cũng sẽ không dễ tin lời cô.
Tô Tỉnh: “…”
“Gì cơ? Bà cụ nhà họ Thẩm là do em cứu?” Sắc mặt Tô Tỉnh sa sầm. Cái người tên Tống Giai Kỳ đó, đúng là không biết xấu hổ, đến chuyện cứu người cũng dám cướp công.
“Ừ! Nhưng bị Tống Giai Kỳ chiếm mất rồi. Anh à, anh muốn hợp tác với nhà họ Thẩm, chắc khó lắm đúng không?”
Bây giờ làm ăn đâu dễ. Tập đoàn Tô thị dù mạnh nhưng mỗi năm đều có thêm những công ty hùng mạnh khác. Thẩm Mục Khanh, cái tên đó là kiểu người “giả heo ăn thịt hổ”, ngoài mặt thì cợt nhả nhưng trên thương trường lại ra tay rất quyết đoán. Kiếp trước cô từng nghe đến, cũng từng gặp nhưng để gặp được người thật thì rất khó là một thiên tài kinh doanh sánh ngang với Cố Ngộ Thâm.
Giờ cô lại kéo thêm một đối thủ mạnh về cho họ, đúng là đau đầu.
Tô Nam Thanh cảm thấy anh mình đúng là mơ mộng, cô vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn. Cách luôn nhiều hơn khó khăn.
Tô Tỉnh vừa nói vừa cõng cô về phòng nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, âu yếm xoa đầu cô, giọng nói cưng chiều: “Ngốc à, đừng nghĩ nhiều, ngủ ngon đi. Nhà họ Tô chúng ta là hạng gì chứ, thiếu gì nhà họ Thẩm?”
Tô Nam Thanh gật đầu: “Ừ! Em không nghĩ bậy, em đang nghĩ sau này hậu cung của em có bao nhiêu mỹ nam ấy mà?”
Tô Tỉnh: !
Anh như tên lửa lao ra khỏi phòng, chỉ sợ trong hậu cung của Tô Nam Thanh có cả mình.
Tô Nam Thanh: “…”
Cô đùa thôi mà.
Cô nằm ngửa trên chiếc giường to, tay chân dang rộng, chẳng có chút hình tượng gì, mắt dán lên chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, đang suy nghĩ làm sao để phá thế cục này?
Không khéo, Tống Giai Kỳ biết cô là người cứu bà cụ nhà họ Thẩm, còn quay lại vu khống thì sao. Cô ta cái gì không giỏi, chứ tính kế người khác thì dám vỗ ngực tự xưng số một, không ai dám nhận số hai.
Hôm đó cô có mặt tại hiện trường, Thẩm Mục Khanh chắc chắn sẽ điều tra chuyện bà cụ gặp chuyện, kiểu gì cũng sẽ xem lại camera giám sát hôm đó. Trước khi điều đó xảy ra, Tống Giai Kỳ chắc chắn sẽ nhanh tay phá hủy camera trước.
Tô Nam Thanh bỗng bật dậy. Trước đó cô đã dặn dò Thanh Nguyệt, không biết cô ấy đã hành động trước chưa. Cô tìm quanh đầu giường, thấy điện thoại, liền bò tới lấy. Đúng lúc chuẩn bị gọi thì thấy số của Cố Ngộ Thâm gọi tới.
Xui xẻo.
Tô Nam Thanh thầm mắng hai tiếng, bắt máy thì đã nghe thấy tiếng gào của anh ta: “Tô Nam Thanh, tại sao cô lại tính kế bà cụ nhà họ Thẩm?”
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
