0 chữ
Chương 11
Chương 11: Tôi phải vùng lên
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Nam Thanh ngấn lệ: “Vì muốn gả cho Cố Ngộ Thâm, em rất ít liên lạc với mọi người, còn khiến ông nội buồn lòng. Nhị ca không thèm để ý đến em nữa, tam ca thì ghét em còn ra nước ngoài, chỉ có anh là không chấp nhặt, vẫn ở bên cạnh em.”
“Anh à, sau này em sẽ không ngu ngốc nữa, em sẽ không yêu Cố Ngộ Thâm nữa, em thề đó.”
“Nếu như”
“Thôi được rồi.” Tô Tỉnh mỉm cười ngắt lời cô, giọng cưng chiều: “Con nhóc ngốc, em nói đến mức anh muốn khóc luôn rồi, em sống không thẹn với lòng là được, còn lại cứ để báo ứng lo.”
“Vâng!” Tô Nam Thanh gật đầu thật mạnh, “Anh, những người làm em đau lòng, em sẽ không để họ sống yên đâu.”
Xin lỗi thì có ích gì? Tống Giai Kỳ đã cướp đi cuộc đời của cô, chỉ khi cô sống lại cuộc đời của kiếp trước, đó mới là lời xin lỗi thực sự.
Tô Tỉnh đưa Tô Nam Thanh về biệt thự Thanh Phong Uyển.
Thanh Phong Uyển là biệt thự kiểu trang viên rộng 3.500m², tường dùng chất liệu bạch ngọc mộng ảo, cửa sổ sát đất cao 10m, không gian rộng rãi, sang trọng lộng lẫy khắp nơi. Đây chính là phong cách cô thích nhất.
Tầng một ông nội ở, tầng hai là phòng cô, tầng ba là đại ca, nhị ca và tam ca ở tầng bốn. Mỗi tầng đều có khu giải trí theo sở thích riêng. Tầng hai của cô còn có thư viện 120m², bên cạnh là phòng gym. Cô lớn lên ở đây, khi nhà họ Tống tìm thấy cô, cô đang được huấn luyện ở quê, nhà họ Tống cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái quê không ra gì.
Cô từng yêu Cố Ngộ Thâm từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng cắt đứt liên lạc với ông nội để gả cho anh ta.
Nghĩ lại, đúng là ngốc như heo.
“Ông ơi, con về rồi nè!” Tô Nam Thanh vừa vào cửa đã gọi to.
Ông Tô đang lén uống rượu bằng cốc nước, nghe tiếng cô thì tay run lên, rượu đổ ra tay.
“Aiyo... nóng quá.”
Ông Tô trừng mắt nhìn Tô Nam Thanh, “Về thì về, hét cái gì mà hét?”
Tô Nam Thanh: “…”
Nhìn tay ông còn run, cô tròn mắt: “Ông già, con làm ông giật mình hả?”
Ông Tô mặt lạnh: “Chỉ cần cháu vừa xuất hiện, vạn vật lập tức tắt tiếng, không một bóng người.”
Tô Nam Thanh gãi mũi, cô có đáng sợ vậy sao?
Ông Tô nhìn chén rượu trong tay, muốn uống một ngụm mà cũng không dễ dàng gì. Lén uống rượu còn bị bắt quả tang, thật quá khổ.
“Ô ô... Anh ơi, ông đang lén uống rượu nè.”
Tô Nam Thanh nhìn rượu trong cốc, ông nội cô sức khỏe không tốt, không nên uống. Khóe miệng ông Tô giật giật, con nhóc chết tiệt, vừa về đã khiến ông bực.
Ông bưng chén rượu, uống cạn một hơi. Ông vỗ ngực, mặt đầy hưởng thụ:
“Sướиɠ thật đấy!”
Tô Nam Thanh, Tô Tỉnh: “…”
“Ăn cơm!” Ông Tô mặt lạnh đi vào bếp.
Tô Tỉnh cõng Tô Nam Thanh vào bếp ăn cơm. Bữa tối rất phong phú nhưng Tô Nam Thanh không có vị giác, ăn chẳng thấy ngon. Sau bữa ăn, người hầu mang trà lên.
Lúc này ông Tô mới nhìn chân cô bị thương hỏi:
“Cháu đi ra thì bình thường, về thì nằm cáng, cháu gặp ma à?”
Tô Nam Thanh mặt ỉu xìu: “Gặp ma thật đó.”
Là người còn đáng sợ hơn cả ma.
Bỗng nhiên Tô Nam Thanh như được truyền năng lượng, ngẩng đầu lên lớn tiếng tuyên bố:“Ông ơi, mệnh của cháu do cháu định, trời muốn diệt cháu, cháu diệt trời!”
“Ầm ầm…” Lời vừa dứt, ngoài trời sấm sét chớp giật.
Tô Nam Thanh rụt cổ lại. Ông Tô trợn mắt lườm cô: “Nam… Nam Thanh à, vui là được rồi, đừng chọc giận trời đất, ông… ông đi ngủ đây, sấm to quá, ông sợ sấm.”
Miệng quạ đen như vậy, ông tránh xa một chút còn không được à?
Ông cụ nhảy nhót bỏ đi, trông y như đứa nhỏ chạy trốn.
Tô Nam Thanh: “…”
“Phụt…” Tô Tỉnh cười không nhịn được, có Thanh Thanh ở nhà, ông cụ còn phải né cô.
“Thanh Thanh, đi thôi, anh đưa em về phòng nghỉ. Phải nghĩ thoáng lên, không bỏ qua mấy quả dại xấu xí thì sao biết được quả nào là ngon nhất.”
Tô Tỉnh đứng lên cõng cô.
Tô Nam Thanh thấy lời anh trai rất đúng, vận mệnh khó thay đổi, vậy thì cô sẽ thay đổi bản thân: “Anh à, em hiểu rồi, gái lẳng dễ tránh, tiểu tam thâm độc khó phòng, em phải vùng lên!”
“Anh à, sau này em sẽ không ngu ngốc nữa, em sẽ không yêu Cố Ngộ Thâm nữa, em thề đó.”
“Nếu như”
“Thôi được rồi.” Tô Tỉnh mỉm cười ngắt lời cô, giọng cưng chiều: “Con nhóc ngốc, em nói đến mức anh muốn khóc luôn rồi, em sống không thẹn với lòng là được, còn lại cứ để báo ứng lo.”
“Vâng!” Tô Nam Thanh gật đầu thật mạnh, “Anh, những người làm em đau lòng, em sẽ không để họ sống yên đâu.”
Xin lỗi thì có ích gì? Tống Giai Kỳ đã cướp đi cuộc đời của cô, chỉ khi cô sống lại cuộc đời của kiếp trước, đó mới là lời xin lỗi thực sự.
Thanh Phong Uyển là biệt thự kiểu trang viên rộng 3.500m², tường dùng chất liệu bạch ngọc mộng ảo, cửa sổ sát đất cao 10m, không gian rộng rãi, sang trọng lộng lẫy khắp nơi. Đây chính là phong cách cô thích nhất.
Tầng một ông nội ở, tầng hai là phòng cô, tầng ba là đại ca, nhị ca và tam ca ở tầng bốn. Mỗi tầng đều có khu giải trí theo sở thích riêng. Tầng hai của cô còn có thư viện 120m², bên cạnh là phòng gym. Cô lớn lên ở đây, khi nhà họ Tống tìm thấy cô, cô đang được huấn luyện ở quê, nhà họ Tống cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái quê không ra gì.
Cô từng yêu Cố Ngộ Thâm từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng cắt đứt liên lạc với ông nội để gả cho anh ta.
Nghĩ lại, đúng là ngốc như heo.
“Ông ơi, con về rồi nè!” Tô Nam Thanh vừa vào cửa đã gọi to.
“Aiyo... nóng quá.”
Ông Tô trừng mắt nhìn Tô Nam Thanh, “Về thì về, hét cái gì mà hét?”
Tô Nam Thanh: “…”
Nhìn tay ông còn run, cô tròn mắt: “Ông già, con làm ông giật mình hả?”
Ông Tô mặt lạnh: “Chỉ cần cháu vừa xuất hiện, vạn vật lập tức tắt tiếng, không một bóng người.”
Tô Nam Thanh gãi mũi, cô có đáng sợ vậy sao?
Ông Tô nhìn chén rượu trong tay, muốn uống một ngụm mà cũng không dễ dàng gì. Lén uống rượu còn bị bắt quả tang, thật quá khổ.
“Ô ô... Anh ơi, ông đang lén uống rượu nè.”
Tô Nam Thanh nhìn rượu trong cốc, ông nội cô sức khỏe không tốt, không nên uống. Khóe miệng ông Tô giật giật, con nhóc chết tiệt, vừa về đã khiến ông bực.
Ông bưng chén rượu, uống cạn một hơi. Ông vỗ ngực, mặt đầy hưởng thụ:
Tô Nam Thanh, Tô Tỉnh: “…”
“Ăn cơm!” Ông Tô mặt lạnh đi vào bếp.
Tô Tỉnh cõng Tô Nam Thanh vào bếp ăn cơm. Bữa tối rất phong phú nhưng Tô Nam Thanh không có vị giác, ăn chẳng thấy ngon. Sau bữa ăn, người hầu mang trà lên.
Lúc này ông Tô mới nhìn chân cô bị thương hỏi:
“Cháu đi ra thì bình thường, về thì nằm cáng, cháu gặp ma à?”
Tô Nam Thanh mặt ỉu xìu: “Gặp ma thật đó.”
Là người còn đáng sợ hơn cả ma.
Bỗng nhiên Tô Nam Thanh như được truyền năng lượng, ngẩng đầu lên lớn tiếng tuyên bố:“Ông ơi, mệnh của cháu do cháu định, trời muốn diệt cháu, cháu diệt trời!”
“Ầm ầm…” Lời vừa dứt, ngoài trời sấm sét chớp giật.
Tô Nam Thanh rụt cổ lại. Ông Tô trợn mắt lườm cô: “Nam… Nam Thanh à, vui là được rồi, đừng chọc giận trời đất, ông… ông đi ngủ đây, sấm to quá, ông sợ sấm.”
Miệng quạ đen như vậy, ông tránh xa một chút còn không được à?
Ông cụ nhảy nhót bỏ đi, trông y như đứa nhỏ chạy trốn.
Tô Nam Thanh: “…”
“Phụt…” Tô Tỉnh cười không nhịn được, có Thanh Thanh ở nhà, ông cụ còn phải né cô.
“Thanh Thanh, đi thôi, anh đưa em về phòng nghỉ. Phải nghĩ thoáng lên, không bỏ qua mấy quả dại xấu xí thì sao biết được quả nào là ngon nhất.”
Tô Tỉnh đứng lên cõng cô.
Tô Nam Thanh thấy lời anh trai rất đúng, vận mệnh khó thay đổi, vậy thì cô sẽ thay đổi bản thân: “Anh à, em hiểu rồi, gái lẳng dễ tránh, tiểu tam thâm độc khó phòng, em phải vùng lên!”
9
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
