0 chữ
Chương 116
Chương 116: Kỳ Kỳ, Cố Ngộ Thâm nói sẽ không lo cho con nữa
Sức mạnh thật đáng sợ, rõ ràng trông như một cô gái yếu đuối, mà lại khỏe đến lạ thường.
Thanh Nguyệt lườm Tống Cảnh Duệ đang đau đớn dưới đất, cười lạnh:
"Người nhà họ Tống các người lúc nào cũng vô giáo dục như vậy sao? Vào nhà mà không biết gõ cửa à? Tiểu thư nhà chúng tôi đã không còn là người của nhà họ Tống nữa, tìm người thì phải có phép lịch sự chứ?"
Tống Cảnh Duệ ngẩn người: "Tiểu thư nhà cô?"
Lúc anh ta đến đón Tô Nam Thanh, cô còn đang sống ở căn nhà lợp tôn tồi tàn ở nông thôn.
Sao giờ lại thành "tiểu thư nhà chúng tôi" rồi?
Tô Nam Thanh đúng là biết giả vờ.
Tống Cảnh Duệ nhìn ánh mắt lạnh băng của Thanh Nguyệt, định nói lại thôi.
"Tiểu thư, giờ xử lý thế nào?" Thanh Nguyệt biết Tô Nam Thanh hận người nhà họ Tống đến tận xương tủy.
"Quăng anh ta ra ngoài. Nói với bảo vệ dưới nhà, người nhà họ Tống, một người cũng không được cho vào."
Tô Nam Thanh lạnh lùng liếc Tống Cảnh Duệ.
Tống Cảnh Duệ cười lạnh: "Tô Nam Thanh, cô giỏi quá ha, cô chẳng phải là người nhà họ Tống sao?"
Không cho người nhà họ Tống vào, cô có quyền đó à?
Một giám đốc thiết kế nhỏ nhoi, thật là ngạo mạn.
"Không phải. Người như anh mà cũng xứng là người thân?"
Tống Cảnh Duệ nghẹn lời: "Chuyện của Triệu Lâm An, là tôi suy nghĩ không chu toàn."
Tô Nam Thanh cười lạnh, lời nói đâm thẳng vào tim anh ta:
"Tống Cảnh Duệ, không phải anh suy nghĩ không chu toàn, mà là anh cố ý muốn tôi bị thiên hạ chỉ trích."
"Không phải tôi đánh anh tàn phế, mà là người khác. Tôi đã nhắc anh rồi, đừng tham gia đua xe."
Nói xong, Tô Nam Thanh không để anh ta phản bác:
"Thanh Nguyệt, lôi anh ta ra ngoài, quăng vào thang máy, bảo anh ta cút đi."
Tống Cảnh Duệ nhục nhã bò dậy từ dưới đất: "Tô Nam Thanh, nửa năm trước nếu không phải cô gài bẫy tôi, tôi sao có thể có lỗi với Vũ Sơ."
"Chính các người tính kế tôi, tôi mới phản bội nữ thần của tôi."
Tô Nam Thanh bị chữ "nữ thần của tôi" làm cho tức đến hít ngược một hơi lạnh.
Cô nhìn Tống Cảnh Duệ bằng ánh mắt phức tạp:
"Tống Cảnh Duệ, một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ, sống buông thả, thường xuyên ra vào khách sạn và quán bar, đó là nữ thần của anh sao?"
Tống Cảnh Duệ cau mày, tức giận, trong mắt lấp lóe ánh lạnh:
"Tô Nam Thanh, cô không được sỉ nhục Vũ Sơ. Cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi. Cô ấy chỉ là thích đi bar chơi thôi. Kẻ thật sự độc ác là cô và Nam Chi."
Tô Nam Thanh hơi nheo mắt, gió lạnh thổi qua khiến mái tóc tung bay, gương mặt rực rỡ như ánh bình minh, đôi môi đỏ như rạng mây.
Cô lười biếng lên tiếng:
"Tống Cảnh Duệ, anh đi đi, những gì cần nói tôi đã nói, những gì cần giải thích tôi cũng đã giải thích rồi, là anh không tin. Sau này, nếu gặp lại Chi Chi, anh đừng hối hận."
Tống Cảnh Duệ ngẩn người. Lời giải thích của cô rất nhạt nhẽo:
"Vậy cô có bằng chứng không?"
"Bằng chứng rất đơn giản. Anh theo dõi Thời Vũ Sơ một thời gian, anh sẽ thấy nữ thần của anh là loại người gì. Còn chuyện nửa năm trước, không phải tôi không cho anh bằng chứng, mà là người bị tổn thương chính là Chi Chi. Cả đời này, người anh có lỗi nhất chính là Chi Chi."
Tô Nam Thanh quay lưng về phía Tống Cảnh Duệ, không muốn nói thêm lời nào.
Thanh Nguyệt lập tức túm cổ áo anh ta kéo ra ngoài.
Tống Cảnh Duệ tức phát điên, anh ta là đàn ông mà lại bị một cô gái lôi đi.
"Cô… cô buông tôi ra!" Tống Cảnh Duệ dùng cả hai tay gỡ tay Thanh Nguyệt nhưng không gỡ nổi.
Anh ta tê cả da đầu: "Con nhãi này, nhìn thì không có mấy cân thịt mà sao khỏe thế? Tôi là đàn ông mà bị cô kéo lê như thế thật mất mặt. Mau buông tôi ra, buông ra!"
"Nếu tôi không thấp hơn anh nhiều, tôi đã xách anh đi rồi. Kéo lê anh như thế là nể mặt đấy." Thanh Nguyệt cười lạnh.
Cô mở cửa thang máy, ném anh ta vào bên trong:
"Đồ ngu, cút!"
"Á á á…" Tống Cảnh Duệ tức điên, quá mất mặt, anh ta lại bị một cô nhóc quẳng ra ngoài.
Thanh Nguyệt quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
__
Tại bệnh viện.
Tống Giai Kỳ chờ rất lâu, đến mức vết thương gần như cũng sắp khỏi, mà Cố Ngộ Thâm vẫn chưa đến.
Cô ta không chờ nổi nữa, nếu anh còn không đến, vết thương cũng lành mất rồi.
Tống Nam Phong cũng nói:
"Không thể như vậy được, ba đã gọi cho cậu ta rồi, chắc cậu ta bận việc công ty, chờ thêm chút nữa đi."
Tống Giai Kỳ sắc mặt cứng đờ, trắng bệch, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Thật sự là vì bận công việc sao?
Những lần trước, chỉ cần cô ta bị thương, Cố Ngộ Thâm luôn là người đầu tiên đến bên cô.
Tống Giai Kỳ linh cảm chẳng lành: "Ba, ba gọi thêm một cuộc cho Cố Ngộ Thâm đi."
Ánh mắt Tống Nam Phong lóe lên, ông ta đâu dám gọi cho Cố Ngộ Thâm?
Ông ta chỉ dám gọi cho Tiết Khanh.
Ông quay lưng gọi điện, mới phát hiện Đường Uyển Oanh cũng chưa đến.
Chẳng lẽ công ty Đường thị thật sự có chuyện?
Không đúng, ông ta không nghe nói có khủng hoảng gì mà?
Trợ lý bên cạnh Đường Uyển Oanh là người ông cài vào, sau phải hỏi cho rõ.
Điện thoại kết nối.
Cố Ngộ Thâm đang ở trong văn phòng, nghe thấy lời của Tống Nam Phong, ánh mắt lạnh tanh, vô cảm.
Giọng nói như dã thú đang ẩn mình chờ vồ mồi:
"Tổng giám đốc Tống, lần trước tôi đã nói rồi, là lần cuối tôi giúp Tống Giai Kỳ. Chuyện lần này, do Tống Cảnh Duệ và Tống Giai Kỳ gây ra, Giai Kỳ xúi giục mẹ Triệu Lâm An đến gây chuyện với Tô Nam Thanh."
"Tống Giai Kỳ từng cứu tôi một mạng. Bao năm qua tôi đã cho nhà các người hàng chục tỷ hợp tác, còn tiền tiêu vặt nữa, đã trả đủ ơn cứu mạng. Nhà họ Tống các người, luôn lấy ơn làm cớ để ép người, như thế còn chưa đủ sao?"
Giọng điệu không chút dao động nhưng khiến Tống Nam Phong run rẩy toàn thân.
Ông ta sửng sốt, sao Cố Ngộ Thâm bây giờ lại thông minh ra rồi?
"Không phải đâu, Ngộ Thâm, cậu nói vậy là không đúng. Chúng tôi chưa từng ép buộc cậu chuyện gì, hợp tác là do cậu tự nguyện, tiền tiêu cũng là tự cậu đưa. Chúng tôi chỉ mong cậu đến thăm Kỳ Kỳ thôi, nó còn dọa tự sát đấy, cậu không thể tha thứ cho nó sao? Cậu biết cậu yêu nó nhiều thế nào mà?"
Tống Nam Phong bắt đầu cuống, kế hoạch của ông ta sắp đến hồi cuối, không thể để hỏng lúc này.
"Ngộ Thâm, tôi biết cậu không yêu Tô Nam Thanh, người cậu yêu nhất là Kỳ Kỳ, mọi người đều thấy mà. Kỳ Kỳ mới là người cậu lên cưới. Tô Nam Thanh gây ra bao nhiêu chuyện xấu, Kỳ Kỳ và Cảnh Duệ không nhịn được mới dạy dỗ cô ta, chẳng lẽ lại để cô ta phá hoại danh tiếng nhà họ Tống sao?"
"Nghe nói sau khi chia tay cậu, cô ta qua lại với không biết bao nhiêu đàn ông, Tô Nam Thanh đúng là mất hết liêm sỉ."
"Alô… alô…" Tống Nam Phong còn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tống Nam Phong tức tối, chết tiệt, sao Cố Ngộ Thâm lại đột nhiên thông minh như vậy?
Ông ta giận dữ trở lại phòng bệnh, nhìn Tống Giai Kỳ trên giường, mặt đầy u ám:
"Kỳ Kỳ, rốt cuộc con đã chọc giận Cố Ngộ Thâm như thế nào? Cậu ta nói đã nói rõ ràng với con từ lần trước, từ nay sẽ không lo cho con nữa. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thanh Nguyệt lườm Tống Cảnh Duệ đang đau đớn dưới đất, cười lạnh:
"Người nhà họ Tống các người lúc nào cũng vô giáo dục như vậy sao? Vào nhà mà không biết gõ cửa à? Tiểu thư nhà chúng tôi đã không còn là người của nhà họ Tống nữa, tìm người thì phải có phép lịch sự chứ?"
Tống Cảnh Duệ ngẩn người: "Tiểu thư nhà cô?"
Lúc anh ta đến đón Tô Nam Thanh, cô còn đang sống ở căn nhà lợp tôn tồi tàn ở nông thôn.
Sao giờ lại thành "tiểu thư nhà chúng tôi" rồi?
Tô Nam Thanh đúng là biết giả vờ.
Tống Cảnh Duệ nhìn ánh mắt lạnh băng của Thanh Nguyệt, định nói lại thôi.
"Tiểu thư, giờ xử lý thế nào?" Thanh Nguyệt biết Tô Nam Thanh hận người nhà họ Tống đến tận xương tủy.
Tô Nam Thanh lạnh lùng liếc Tống Cảnh Duệ.
Tống Cảnh Duệ cười lạnh: "Tô Nam Thanh, cô giỏi quá ha, cô chẳng phải là người nhà họ Tống sao?"
Không cho người nhà họ Tống vào, cô có quyền đó à?
Một giám đốc thiết kế nhỏ nhoi, thật là ngạo mạn.
"Không phải. Người như anh mà cũng xứng là người thân?"
Tống Cảnh Duệ nghẹn lời: "Chuyện của Triệu Lâm An, là tôi suy nghĩ không chu toàn."
Tô Nam Thanh cười lạnh, lời nói đâm thẳng vào tim anh ta:
"Tống Cảnh Duệ, không phải anh suy nghĩ không chu toàn, mà là anh cố ý muốn tôi bị thiên hạ chỉ trích."
"Không phải tôi đánh anh tàn phế, mà là người khác. Tôi đã nhắc anh rồi, đừng tham gia đua xe."
Nói xong, Tô Nam Thanh không để anh ta phản bác:
Tống Cảnh Duệ nhục nhã bò dậy từ dưới đất: "Tô Nam Thanh, nửa năm trước nếu không phải cô gài bẫy tôi, tôi sao có thể có lỗi với Vũ Sơ."
"Chính các người tính kế tôi, tôi mới phản bội nữ thần của tôi."
Tô Nam Thanh bị chữ "nữ thần của tôi" làm cho tức đến hít ngược một hơi lạnh.
Cô nhìn Tống Cảnh Duệ bằng ánh mắt phức tạp:
"Tống Cảnh Duệ, một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ, sống buông thả, thường xuyên ra vào khách sạn và quán bar, đó là nữ thần của anh sao?"
Tống Cảnh Duệ cau mày, tức giận, trong mắt lấp lóe ánh lạnh:
"Tô Nam Thanh, cô không được sỉ nhục Vũ Sơ. Cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi. Cô ấy chỉ là thích đi bar chơi thôi. Kẻ thật sự độc ác là cô và Nam Chi."
Tô Nam Thanh hơi nheo mắt, gió lạnh thổi qua khiến mái tóc tung bay, gương mặt rực rỡ như ánh bình minh, đôi môi đỏ như rạng mây.
"Tống Cảnh Duệ, anh đi đi, những gì cần nói tôi đã nói, những gì cần giải thích tôi cũng đã giải thích rồi, là anh không tin. Sau này, nếu gặp lại Chi Chi, anh đừng hối hận."
Tống Cảnh Duệ ngẩn người. Lời giải thích của cô rất nhạt nhẽo:
"Vậy cô có bằng chứng không?"
"Bằng chứng rất đơn giản. Anh theo dõi Thời Vũ Sơ một thời gian, anh sẽ thấy nữ thần của anh là loại người gì. Còn chuyện nửa năm trước, không phải tôi không cho anh bằng chứng, mà là người bị tổn thương chính là Chi Chi. Cả đời này, người anh có lỗi nhất chính là Chi Chi."
Tô Nam Thanh quay lưng về phía Tống Cảnh Duệ, không muốn nói thêm lời nào.
Thanh Nguyệt lập tức túm cổ áo anh ta kéo ra ngoài.
Tống Cảnh Duệ tức phát điên, anh ta là đàn ông mà lại bị một cô gái lôi đi.
"Cô… cô buông tôi ra!" Tống Cảnh Duệ dùng cả hai tay gỡ tay Thanh Nguyệt nhưng không gỡ nổi.
Anh ta tê cả da đầu: "Con nhãi này, nhìn thì không có mấy cân thịt mà sao khỏe thế? Tôi là đàn ông mà bị cô kéo lê như thế thật mất mặt. Mau buông tôi ra, buông ra!"
"Nếu tôi không thấp hơn anh nhiều, tôi đã xách anh đi rồi. Kéo lê anh như thế là nể mặt đấy." Thanh Nguyệt cười lạnh.
Cô mở cửa thang máy, ném anh ta vào bên trong:
"Đồ ngu, cút!"
"Á á á…" Tống Cảnh Duệ tức điên, quá mất mặt, anh ta lại bị một cô nhóc quẳng ra ngoài.
Thanh Nguyệt quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
__
Tại bệnh viện.
Tống Giai Kỳ chờ rất lâu, đến mức vết thương gần như cũng sắp khỏi, mà Cố Ngộ Thâm vẫn chưa đến.
Cô ta không chờ nổi nữa, nếu anh còn không đến, vết thương cũng lành mất rồi.
Tống Nam Phong cũng nói:
"Không thể như vậy được, ba đã gọi cho cậu ta rồi, chắc cậu ta bận việc công ty, chờ thêm chút nữa đi."
Tống Giai Kỳ sắc mặt cứng đờ, trắng bệch, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Thật sự là vì bận công việc sao?
Những lần trước, chỉ cần cô ta bị thương, Cố Ngộ Thâm luôn là người đầu tiên đến bên cô.
Tống Giai Kỳ linh cảm chẳng lành: "Ba, ba gọi thêm một cuộc cho Cố Ngộ Thâm đi."
Ánh mắt Tống Nam Phong lóe lên, ông ta đâu dám gọi cho Cố Ngộ Thâm?
Ông ta chỉ dám gọi cho Tiết Khanh.
Ông quay lưng gọi điện, mới phát hiện Đường Uyển Oanh cũng chưa đến.
Chẳng lẽ công ty Đường thị thật sự có chuyện?
Không đúng, ông ta không nghe nói có khủng hoảng gì mà?
Trợ lý bên cạnh Đường Uyển Oanh là người ông cài vào, sau phải hỏi cho rõ.
Điện thoại kết nối.
Cố Ngộ Thâm đang ở trong văn phòng, nghe thấy lời của Tống Nam Phong, ánh mắt lạnh tanh, vô cảm.
Giọng nói như dã thú đang ẩn mình chờ vồ mồi:
"Tổng giám đốc Tống, lần trước tôi đã nói rồi, là lần cuối tôi giúp Tống Giai Kỳ. Chuyện lần này, do Tống Cảnh Duệ và Tống Giai Kỳ gây ra, Giai Kỳ xúi giục mẹ Triệu Lâm An đến gây chuyện với Tô Nam Thanh."
"Tống Giai Kỳ từng cứu tôi một mạng. Bao năm qua tôi đã cho nhà các người hàng chục tỷ hợp tác, còn tiền tiêu vặt nữa, đã trả đủ ơn cứu mạng. Nhà họ Tống các người, luôn lấy ơn làm cớ để ép người, như thế còn chưa đủ sao?"
Giọng điệu không chút dao động nhưng khiến Tống Nam Phong run rẩy toàn thân.
Ông ta sửng sốt, sao Cố Ngộ Thâm bây giờ lại thông minh ra rồi?
"Không phải đâu, Ngộ Thâm, cậu nói vậy là không đúng. Chúng tôi chưa từng ép buộc cậu chuyện gì, hợp tác là do cậu tự nguyện, tiền tiêu cũng là tự cậu đưa. Chúng tôi chỉ mong cậu đến thăm Kỳ Kỳ thôi, nó còn dọa tự sát đấy, cậu không thể tha thứ cho nó sao? Cậu biết cậu yêu nó nhiều thế nào mà?"
Tống Nam Phong bắt đầu cuống, kế hoạch của ông ta sắp đến hồi cuối, không thể để hỏng lúc này.
"Ngộ Thâm, tôi biết cậu không yêu Tô Nam Thanh, người cậu yêu nhất là Kỳ Kỳ, mọi người đều thấy mà. Kỳ Kỳ mới là người cậu lên cưới. Tô Nam Thanh gây ra bao nhiêu chuyện xấu, Kỳ Kỳ và Cảnh Duệ không nhịn được mới dạy dỗ cô ta, chẳng lẽ lại để cô ta phá hoại danh tiếng nhà họ Tống sao?"
"Nghe nói sau khi chia tay cậu, cô ta qua lại với không biết bao nhiêu đàn ông, Tô Nam Thanh đúng là mất hết liêm sỉ."
"Alô… alô…" Tống Nam Phong còn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tống Nam Phong tức tối, chết tiệt, sao Cố Ngộ Thâm lại đột nhiên thông minh như vậy?
Ông ta giận dữ trở lại phòng bệnh, nhìn Tống Giai Kỳ trên giường, mặt đầy u ám:
"Kỳ Kỳ, rốt cuộc con đã chọc giận Cố Ngộ Thâm như thế nào? Cậu ta nói đã nói rõ ràng với con từ lần trước, từ nay sẽ không lo cho con nữa. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
