0 chữ
Chương 117
Chương 117: Mẹ, mẹ vì Tô Nam Thanh mà đánh con
Tống Giai Kỳ vừa nghe những lời đó, tức đến mức sắp khóc.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trống rỗng như nước chết, giọng nói lạnh lẽo:
"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Trước kia những tin nhắn và ảnh con cố ý khıêυ khí©h Tô Nam Thanh đã bị Cố Ngộ Thâm thấy được. Anh ấy biết con cố tình phá hoại tình cảm vợ chồng của họ, nên không còn tin tưởng con nữa."
"Trước kia Tô Nam Thanh nhát gan, chưa bao giờ nói ra chuyện này với Cố Ngộ Thâm. Nhưng lần này, không ngờ cô ta lại tự lấy đá đập chân mình."
"Tô Nam Thanh giờ đã không còn gì để mất, cô ta muốn ly hôn với Cố Ngộ Thâm nhưng anh ấy lại không đồng ý. Những bằng chứng đó sẽ trở thành thứ để cô ta kiện Cố Ngộ Thâm nɠɵạı ŧìиɧ, mà con chính là người thứ ba."
Cô ta thu lại ánh mắt, nước mắt lưng tròng nhìn ba:
"Nên ba à, nhất định phải khiến họ ly hôn trong hòa bình, không thể để kiện cáo xảy ra. Con không muốn bị mang tiếng là tiểu tam."
"Còn nữa, ba có cảm thấy Tô Nam Thanh đã thay đổi rồi không? Giống như không còn là cô ta nữa?"
"Ha, cô ta không thay đổi, là trước giờ vẫn luôn nhẫn nhịn vì xem chúng ta là người thân. Giờ ký giấy đoạn tuyệt rồi, ba còn bắt cô ta phải tiếp tục nhẫn nhịn sao?" Sao lại không nghĩ thông suốt chuyện đó chứ?
Tống Nam Phong mặt đầy sát khí:
"Xem ra, kế hoạch bên anh cả con phải làm gắt hơn chút. Phải lấy được 5% cổ phần trong tay nó, còn lại ba sẽ nghĩ cách."
Tống Nam Phong bước đến trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra thành phố phồn hoa, đầy tham vọng.
Tống Giai Kỳ cụp mắt xuống, đáy mắt tràn đầy độc ác.
Ngoài cửa, Đường Uyển Oanh đã ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện, sau đó rời đi.
Xuống đến sảnh, bà gặp ngay Tống Cảnh Duệ đang tức giận lao đến.
"Mẹ." Tống Cảnh Duệ còn đang đau bụng, sắc mặt tái nhợt.
Thấy Tô Nam Thanh không đến, Đường Uyển Oanh thở phào nhẹ nhõm.
Bà hỏi một cách yếu ớt: "Con đi tìm Thanh Thanh rồi à?"
Tống Cảnh Duệ tức giận, ánh mắt lạnh băng: "Con đi rồi, nhưng bị người của cô ta đánh đuổi ra ngoài."
Đường Uyển Oanh cười lạnh trong lòng, đánh hay lắm, chỉ là không biết có đánh tỉnh nổi cái đầu cứng của nó không.
Bà ta cố gắng cười: "Cảnh Duệ, con đi dạo với mẹ một chút ra khu vườn trước đi, mẹ có chuyện muốn nói."
Tống Cảnh Duệ lo lắng cho Tống Giai Kỳ: "Mẹ, con muốn lên xem Kỳ Kỳ đã, chắc con bé đang buồn lắm."
Đường Uyển Oanh cười lạnh:
"Ừ, con thương nó thế mà ngay cả em ruột cũng không tha. Nó thì lại muốn gϊếŧ con. Con cứ lên đi, mẹ sẽ chuẩn bị quan tài cho con trước. Dù sao mẹ biết con cố chấp, chỉ tin Tống Giai Kỳ, chẳng tin mẹ ruột là mẹ đây."
Bà nhìn vẻ mặt sững sờ của anh ta:
"Cứ lên đi, mẹ sẽ chọn cho con một mảnh đất phong thủy tốt. Dù sao kết cục của con đã định sẵn rồi. Con như con trâu kéo không quay đầu, mẹ chỉ còn cách chuẩn bị trước cho con thôi."
Tống Cảnh Duệ tức giận nghiến răng: "Mẹ, ý mẹ là sao? Mẹ nguyền rủa con chết à?"
Đường Uyển Oanh rưng rưng hỏi lại:
"Tô Nam Thanh có từng nói với con, dạo này con không lên đi đâu không?"
Tống Cảnh Duệ cười nhạt: "Cô ta bảo con đừng đi đua xe nhưng con đã chuẩn bị suốt ba năm, sao có thể không đi?"
Đường Uyển Oanh lại hỏi: "Dù có nguy hiểm đến tính mạng, con cũng đi sao?"
Tống Cảnh Duệ ngắt lời: "Mẹ đừng nghe cô ta nói nhảm. Con nghĩ chắc cô ta đang âm mưu gì đó hại con."
Nghe vậy, sắc mặt Đường Uyển Oanh tái đi, đôi mắt hiện đầy sát khí.
Bà ta cười cay đắng: "Thì ra là vậy... Con bé nhắc nhở con chú ý an toàn, cuối cùng con lại nghĩ ngược lại."
"Tống Cảnh Duệ, con có biết hai năm trước con bị tai nạn xe, chính Tô Nam Thanh là người cõng con ra khỏi xe lên con mới sống không? Lúc đó đầu con bị túi khí ép, nếu không được cứu kịp thời, con sẽ ngạt thở mà chết."
Tống Cảnh Duệ sững người:
"Mẹ nghe ai nói vậy? Năm đó cứu con là Kỳ Kỳ mà, Tô Nam Thanh đến cửa xe còn không biết mở, làm gì có khả năng cứu con?"
Đường Uyển Oanh thở dài, quả nhiên nó không tin.
"Mẹ, mẹ lại bị Tô Nam Thanh lừa rồi. Cô ta đúng là đồ dối trá!"
Lời còn chưa dứt, một cái tát giáng xuống mặt Tống Cảnh Duệ.
"Chát!" Đường Uyển Oanh trong mắt đầy thất vọng.
Tống Cảnh Duệ chết lặng: "Mẹ... mẹ đánh con... mẹ vì Tô Nam Thanh mà đánh con?"
Đường Uyển Oanh mệt mỏi nói: "Cút đi. Những lời mẹ vừa nói, tốt nhất đừng hé nửa câu với Tống Giai Kỳ. Nếu con nói, để chứng minh là cô ta cứu con, nó sẽ lại tự sát lần nữa, lúc đó con xót lắm đúng không?"
"Mẹ không lên nữa đâu, công ty sắp phá sản rồi, mẹ phải đi làm việc."
Bà cúi đầu rời đi.
Tống Cảnh Duệ chết lặng, công ty sắp phá sản?
Không thể nào!
Nghĩ đến dạo này mẹ hay đi sớm về muộn, anh ta bắt đầu thấy bất an.
Không được, phải lôi thằng em hai đang yêu đương về giúp mẹ quản lý công ty.
Dù thằng đó mê gái nhưng về điều hành công ty thì rất có bản lĩnh.
Không thể để mẹ khổ một mình.
Tống Cảnh Duệ sờ mặt bị đánh, buồn bực.
Mẹ lại vì Tô Nam Thanh mà đánh mình, đau lòng thật.
Anh ta đến phòng bệnh, tay còn xách đồ ăn Tống Giai Kỳ thích nhất.
"Kỳ Kỳ, sau này em đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa. Nếu em xảy ra chuyện, chúng ta biết làm sao?" Anh ta đặt đồ lên bàn.
Tống Giai Kỳ mắt đẫm lệ nhìn anh ta:
"Anh, Tô Nam Thanh bôi nhọ em như vậy, Cố Ngộ Thâm cũng hiểu lầm em, anh ấy không cần em nữa... Em sống còn có ý nghĩa gì?"
Tống Cảnh Duệ giận sôi máu, Tô Nam Thanh đúng là sao chổi.
"Kỳ Kỳ, đừng buồn. Ngoài đoạn livestream, các tin tức khác sẽ không bị phát tán. Mấy phóng viên đó đã bị bắt, người đứng sau cũng không dám lộ diện." Tống Cảnh Duệ biết rõ mình đang làm việc xấu nhưng vẫn thấy đúng.
Tô Nam Thanh đáng bị như thế.
Tống Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, có anh trai giúp, cô ta không sợ.
Mất niềm tin từ Cố Ngộ Thâm khiến cô đau khổ nhưng ra viện rồi, cô ta sẽ tìm cách khiến anh yêu mình lại.
Tống Giai Kỳ cười lạnh. Lần sau, cô ta sẽ cho anh uống thuốc mạnh nhất, xem anh có còn kìm nén được không!
"Kỳ Kỳ, ăn chút gì đi." Tống Cảnh Duệ nâng bàn ăn nhỏ lên, đặt bữa trưa lên đó.
Tống Giai Kỳ nhìn thấy toàn món mình thích, tâm trạng tốt lên.
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào: "Anh đúng là tốt với em nhất, toàn là món em thích."
Tống Cảnh Duệ đưa đũa: "Ngốc à, không tốt với em thì tốt với ai? Ăn đi, ăn xong mình về nhà."
Tống Giai Kỳ: "Vâng!"
Cô ta cúi mắt, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Ban đầu cô ta muốn lừa Tô Nam Thanh đến truyền máu, khiến cô ta căm hận Cố Ngộ Thâm hơn nữa.
Vì khi đó Cố Ngộ Thâm sẽ ép cô ta làm điều không muốn. Nhưng tính toán thất bại, cả Tô Nam Thanh và Cố Ngộ Thâm đều không mắc bẫy.
Tống Giai Kỳ chợt nhớ đến Đường Uyển Oanh, buồn bã hỏi:
"Anh, sao mẹ đến giờ vẫn chưa đến thăm em, mẹ không thương em nữa sao?"
__
Ai thương con rắn 🐍 độc chứ. Đúng tức chết mà, s nhà này ngu thế kh bt. Sorry nhg tui nén giận hơn trăm chap r. Ui tức quá!!!
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trống rỗng như nước chết, giọng nói lạnh lẽo:
"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Trước kia những tin nhắn và ảnh con cố ý khıêυ khí©h Tô Nam Thanh đã bị Cố Ngộ Thâm thấy được. Anh ấy biết con cố tình phá hoại tình cảm vợ chồng của họ, nên không còn tin tưởng con nữa."
"Trước kia Tô Nam Thanh nhát gan, chưa bao giờ nói ra chuyện này với Cố Ngộ Thâm. Nhưng lần này, không ngờ cô ta lại tự lấy đá đập chân mình."
"Tô Nam Thanh giờ đã không còn gì để mất, cô ta muốn ly hôn với Cố Ngộ Thâm nhưng anh ấy lại không đồng ý. Những bằng chứng đó sẽ trở thành thứ để cô ta kiện Cố Ngộ Thâm nɠɵạı ŧìиɧ, mà con chính là người thứ ba."
Cô ta thu lại ánh mắt, nước mắt lưng tròng nhìn ba:
"Còn nữa, ba có cảm thấy Tô Nam Thanh đã thay đổi rồi không? Giống như không còn là cô ta nữa?"
"Ha, cô ta không thay đổi, là trước giờ vẫn luôn nhẫn nhịn vì xem chúng ta là người thân. Giờ ký giấy đoạn tuyệt rồi, ba còn bắt cô ta phải tiếp tục nhẫn nhịn sao?" Sao lại không nghĩ thông suốt chuyện đó chứ?
Tống Nam Phong mặt đầy sát khí:
"Xem ra, kế hoạch bên anh cả con phải làm gắt hơn chút. Phải lấy được 5% cổ phần trong tay nó, còn lại ba sẽ nghĩ cách."
Tống Nam Phong bước đến trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra thành phố phồn hoa, đầy tham vọng.
Tống Giai Kỳ cụp mắt xuống, đáy mắt tràn đầy độc ác.
Ngoài cửa, Đường Uyển Oanh đã ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện, sau đó rời đi.
"Mẹ." Tống Cảnh Duệ còn đang đau bụng, sắc mặt tái nhợt.
Thấy Tô Nam Thanh không đến, Đường Uyển Oanh thở phào nhẹ nhõm.
Bà hỏi một cách yếu ớt: "Con đi tìm Thanh Thanh rồi à?"
Tống Cảnh Duệ tức giận, ánh mắt lạnh băng: "Con đi rồi, nhưng bị người của cô ta đánh đuổi ra ngoài."
Đường Uyển Oanh cười lạnh trong lòng, đánh hay lắm, chỉ là không biết có đánh tỉnh nổi cái đầu cứng của nó không.
Bà ta cố gắng cười: "Cảnh Duệ, con đi dạo với mẹ một chút ra khu vườn trước đi, mẹ có chuyện muốn nói."
Tống Cảnh Duệ lo lắng cho Tống Giai Kỳ: "Mẹ, con muốn lên xem Kỳ Kỳ đã, chắc con bé đang buồn lắm."
Đường Uyển Oanh cười lạnh:
"Ừ, con thương nó thế mà ngay cả em ruột cũng không tha. Nó thì lại muốn gϊếŧ con. Con cứ lên đi, mẹ sẽ chuẩn bị quan tài cho con trước. Dù sao mẹ biết con cố chấp, chỉ tin Tống Giai Kỳ, chẳng tin mẹ ruột là mẹ đây."
"Cứ lên đi, mẹ sẽ chọn cho con một mảnh đất phong thủy tốt. Dù sao kết cục của con đã định sẵn rồi. Con như con trâu kéo không quay đầu, mẹ chỉ còn cách chuẩn bị trước cho con thôi."
Tống Cảnh Duệ tức giận nghiến răng: "Mẹ, ý mẹ là sao? Mẹ nguyền rủa con chết à?"
Đường Uyển Oanh rưng rưng hỏi lại:
"Tô Nam Thanh có từng nói với con, dạo này con không lên đi đâu không?"
Tống Cảnh Duệ cười nhạt: "Cô ta bảo con đừng đi đua xe nhưng con đã chuẩn bị suốt ba năm, sao có thể không đi?"
Đường Uyển Oanh lại hỏi: "Dù có nguy hiểm đến tính mạng, con cũng đi sao?"
Tống Cảnh Duệ ngắt lời: "Mẹ đừng nghe cô ta nói nhảm. Con nghĩ chắc cô ta đang âm mưu gì đó hại con."
Nghe vậy, sắc mặt Đường Uyển Oanh tái đi, đôi mắt hiện đầy sát khí.
Bà ta cười cay đắng: "Thì ra là vậy... Con bé nhắc nhở con chú ý an toàn, cuối cùng con lại nghĩ ngược lại."
"Tống Cảnh Duệ, con có biết hai năm trước con bị tai nạn xe, chính Tô Nam Thanh là người cõng con ra khỏi xe lên con mới sống không? Lúc đó đầu con bị túi khí ép, nếu không được cứu kịp thời, con sẽ ngạt thở mà chết."
Tống Cảnh Duệ sững người:
"Mẹ nghe ai nói vậy? Năm đó cứu con là Kỳ Kỳ mà, Tô Nam Thanh đến cửa xe còn không biết mở, làm gì có khả năng cứu con?"
Đường Uyển Oanh thở dài, quả nhiên nó không tin.
"Mẹ, mẹ lại bị Tô Nam Thanh lừa rồi. Cô ta đúng là đồ dối trá!"
Lời còn chưa dứt, một cái tát giáng xuống mặt Tống Cảnh Duệ.
"Chát!" Đường Uyển Oanh trong mắt đầy thất vọng.
Tống Cảnh Duệ chết lặng: "Mẹ... mẹ đánh con... mẹ vì Tô Nam Thanh mà đánh con?"
Đường Uyển Oanh mệt mỏi nói: "Cút đi. Những lời mẹ vừa nói, tốt nhất đừng hé nửa câu với Tống Giai Kỳ. Nếu con nói, để chứng minh là cô ta cứu con, nó sẽ lại tự sát lần nữa, lúc đó con xót lắm đúng không?"
"Mẹ không lên nữa đâu, công ty sắp phá sản rồi, mẹ phải đi làm việc."
Bà cúi đầu rời đi.
Tống Cảnh Duệ chết lặng, công ty sắp phá sản?
Không thể nào!
Nghĩ đến dạo này mẹ hay đi sớm về muộn, anh ta bắt đầu thấy bất an.
Không được, phải lôi thằng em hai đang yêu đương về giúp mẹ quản lý công ty.
Dù thằng đó mê gái nhưng về điều hành công ty thì rất có bản lĩnh.
Không thể để mẹ khổ một mình.
Tống Cảnh Duệ sờ mặt bị đánh, buồn bực.
Mẹ lại vì Tô Nam Thanh mà đánh mình, đau lòng thật.
Anh ta đến phòng bệnh, tay còn xách đồ ăn Tống Giai Kỳ thích nhất.
"Kỳ Kỳ, sau này em đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa. Nếu em xảy ra chuyện, chúng ta biết làm sao?" Anh ta đặt đồ lên bàn.
Tống Giai Kỳ mắt đẫm lệ nhìn anh ta:
"Anh, Tô Nam Thanh bôi nhọ em như vậy, Cố Ngộ Thâm cũng hiểu lầm em, anh ấy không cần em nữa... Em sống còn có ý nghĩa gì?"
Tống Cảnh Duệ giận sôi máu, Tô Nam Thanh đúng là sao chổi.
"Kỳ Kỳ, đừng buồn. Ngoài đoạn livestream, các tin tức khác sẽ không bị phát tán. Mấy phóng viên đó đã bị bắt, người đứng sau cũng không dám lộ diện." Tống Cảnh Duệ biết rõ mình đang làm việc xấu nhưng vẫn thấy đúng.
Tô Nam Thanh đáng bị như thế.
Tống Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, có anh trai giúp, cô ta không sợ.
Mất niềm tin từ Cố Ngộ Thâm khiến cô đau khổ nhưng ra viện rồi, cô ta sẽ tìm cách khiến anh yêu mình lại.
Tống Giai Kỳ cười lạnh. Lần sau, cô ta sẽ cho anh uống thuốc mạnh nhất, xem anh có còn kìm nén được không!
"Kỳ Kỳ, ăn chút gì đi." Tống Cảnh Duệ nâng bàn ăn nhỏ lên, đặt bữa trưa lên đó.
Tống Giai Kỳ nhìn thấy toàn món mình thích, tâm trạng tốt lên.
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào: "Anh đúng là tốt với em nhất, toàn là món em thích."
Tống Cảnh Duệ đưa đũa: "Ngốc à, không tốt với em thì tốt với ai? Ăn đi, ăn xong mình về nhà."
Tống Giai Kỳ: "Vâng!"
Cô ta cúi mắt, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Ban đầu cô ta muốn lừa Tô Nam Thanh đến truyền máu, khiến cô ta căm hận Cố Ngộ Thâm hơn nữa.
Vì khi đó Cố Ngộ Thâm sẽ ép cô ta làm điều không muốn. Nhưng tính toán thất bại, cả Tô Nam Thanh và Cố Ngộ Thâm đều không mắc bẫy.
Tống Giai Kỳ chợt nhớ đến Đường Uyển Oanh, buồn bã hỏi:
"Anh, sao mẹ đến giờ vẫn chưa đến thăm em, mẹ không thương em nữa sao?"
__
Ai thương con rắn 🐍 độc chứ. Đúng tức chết mà, s nhà này ngu thế kh bt. Sorry nhg tui nén giận hơn trăm chap r. Ui tức quá!!!
2
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
