0 chữ
Chương 112
Chương 112: Người này, chắc chắn đầu óc bình thường sao?
Tô Nam Thanh nhìn Cố Ngộ Thâm, ánh mắt mỉm cười kia lại giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Giữa đôi mày thanh tú toát lên chút cảm giác thương hại nhàn nhạt.
Anh ta thật giỏi nhịn!
Cố Ngộ Thâm mím môi.
Tô Nam Thanh cũng bật cười:
"Cố Ngộ Thâm, anh thừa nhận đi, chính anh là đồ ngốc. Tống Giai Kỳ mỗi lần đến thời khắc quan trọng đều giả ngất, vì cô ta không muốn gánh trách nhiệm. Cũng giống như chuyện cô ta tự bắt cóc mình rồi tự khóc ngất đi."
"Anh, Cố Ngộ Thâm lại thích kiểu phụ nữ suốt ngày khóc lóc, gặp chuyện là ngất xỉu, cảm giác bảo vệ người ta thật nhiều đúng không? Tôi chẳng phải đã tác thành cho anh rồi sao? Tôi thật sự không hiểu vì sao anh không chịu ly hôn."
Tô Nam Thanh cảm thấy mọi thứ thật vô vị nhưng Tống Giai Kỳ và Cố Ngộ Thâm lại thấy rất có hứng thú.
Giao tiếp với mấy người này thật quá mệt mỏi.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm nhìn cô sâu hun hút, đôi mắt linh động khi ấy như chứa cả trời sao, lấp lánh mê người, khóe môi khẽ nhếch, dung mạo thanh lệ tuyệt trần.
Một người như cô, toát lên linh khí rạng rỡ.
Anh đứng thẳng đối diện cô, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ cười:
"Tô Nam Thanh, tôi biết em miệng lưỡi sắc bén nhưng hãy cho tôi một cơ hội giải thích."
"Tôi không yêu Tống Giai Kỳ. Tôi từng nói rồi, đối xử tốt với cô ta chỉ vì muốn báo đáp ơn cứu mạng."
Tô Nam Thanh cười giễu cợt:
"Cố Ngộ Thâm, anh có thể đối xử với Tống Giai Kỳ như vậy sao? Anh có biết sự tốt bụng của anh với cô ta đã vượt qua mức tình cảm vợ chồng bình thường rồi không? Vợ chồng bình thường cũng không được như anh."
"Vì báo ân mà hợp tác với cả gia đình cô ta bắt nạt tôi, người vợ danh chính ngôn thuận. Trong mắt tôi, anh còn tồi tệ hơn cả đàn ông cặn bã. Dù anh nói gì, giải thích gì, cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc."
"Vì những tổn thương mà các người mang lại khiến tôi cả đời này không thể tha thứ cho anh." Đôi mắt Tô Nam Thanh đầy oán hận, ánh nước long lanh như thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ.
Tim Cố Ngộ Thâm chợt nhói lên. Tô Nam Thanh... hận anh!
"Có kiểu báo ân nào mà lên cả giường như anh không? Rõ ràng anh có thể ly hôn trước rồi công khai ở bên Tống Giai Kỳ nhưng lại bắt tôi kẹt ở giữa hai người, để tìm cảm giác kí©h thí©ɧ. Cố Ngộ Thâm, ngay từ đầu anh đã lợi dụng tôi. Anh không chịu ly hôn, chẳng lẽ vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng?"
"Nếu là vì bà nội anh, tôi có thể đi nói, quyền điều hành đã giao cho anh rồi, tôi thấy tôi không còn giá trị lợi dụng gì nữa cả."
Ngay từ đầu, cô đã biết Cố Ngộ Thâm cưới cô là để lấy quyền điều hành công ty từ tay ông nội.
Ánh mắt anh nhìn sự oán hận trong mắt cô, lại nhớ đến những đoạn video kia, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Những bức ảnh đó đều là thật nhưng người đàn ông trong ảnh không phải là anh.
Tống Giai Kỳ cố ý gửi cho Tô Nam Thanh để kích động cô, mục đích rất đơn giản là chia rẽ tình cảm vợ chồng họ.
Tô Nam Thanh: Có tình cảm sao!
Tô Nam Thanh nói đúng, thứ mà Tống Giai Kỳ muốn là cả gia tộc họ Cố.
Anh liếc nhìn Tống Giai Kỳ đang khóc vì đau, lại nhìn sang Tô Nam Thanh, nghiêm túc giải thích:
"Tô Nam Thanh, anh chưa từng giải thích gì với em nhưng những gì em thấy chưa chắc là sự thật."
Tô Nam Thanh tức đến bật cười:
"Tôi bị Tống Giai Kỳ và nhà họ Tống hãm hại, anh cũng biết những gì anh thấy chưa chắc là thật. Vậy có lần nào anh đứng ra giúp tôi không? Giống như vừa rồi, tôi bị vu oan dụ dỗ Triệu Lâm An, anh – với tư cách là chồng tôi, cũng không dám lên tiếng bảo vệ tôi. Một người đàn ông như anh không xứng với tôi, ly hôn nhanh lên đi."
Tô Nam Thanh tức đến mức muốn đánh người.
Lý do Cố Ngộ Thâm không dám đứng ra là vì Tống Giai Kỳ.
Anh sợ nếu lộ ra, sẽ hủy danh tiếng cô ta.
Cố Ngộ Thâm trầm giọng: "Anh tưởng vừa rồi em sẽ cầu xin anh?"
Chỉ cần cô cầu xin, anh sẽ ra mặt giúp cô.
"Ha ha…" Tô Nam Thanh bật cười giận dữ, trái tim nhói đau, rốt cuộc cô đã gả cho thứ gì vậy trời?
"Cả đời này, tôi có chết cũng sẽ không cầu xin anh. Vì anh còn không bằng người xa lạ, người lạ thấy tôi ngã giữa đường còn đỡ tôi dậy."
"Còn anh là chồng tôi, thấy vợ bị làm nhục, vậy mà phải chờ tôi cầu xin anh mới chịu giúp. Tôi cần loại đàn ông như anh làm gì?"
"Tôi bản thân đã đủ mạnh mẽ, lấy thêm một tên vô dụng như anh để làm gì?"
"Anh không dám đứng ra giúp tôi, chẳng phải vì muốn bảo vệ Tống Giai Kỳ sao?"
Đôi mắt Tô Nam Thanh đỏ hoe vì tức.
Bảo anh không biết yêu ư? Với phụ nữ như Tống Giai Kỳ, anh sủng ái hết mức.
Còn với vợ mình thì keo kiệt đến tàn nhẫn.
Trước đây một mực đòi ly hôn, giờ thì lại không muốn nữa.
"Cố Ngộ Thâm, nếu anh không chịu ly hôn, tôi sẽ kiện ra tòa. Trong điện thoại tôi có bằng chứng anh nɠɵạı ŧìиɧ với Tống Giai Kỳ, tôi sẵn sàng tay trắng ra đi. Thật ra ly hôn cũng đơn giản thôi, chỉ mất mười phút. Tôi cầu xin anh, tôi thực sự không muốn bị lôi vào mớ hỗn độn của các người nữa."
Tâm trạng đang tốt nhìn thấy bọn họ là bay biến sạch.
Tống Giai Kỳ không còn đau nữa, cô ta dựa vào cánh tay Cố Ngộ Thâm, vừa khóc vừa nói:
"Thâm ca ca, đi ly hôn đi có được không? Người anh muốn cưới luôn là em, anh không thể phụ em được."
Cố Ngộ Thâm đột ngột lùi lại một bước, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ chán ghét.
"Tống Giai Kỳ, tôi đã nói rồi, cô bắt nạt vợ tôi, tính toán với cô ấy, tôi sẽ không cưới cô. Tôi không động đến nhà họ Tống là đã để lại thể diện cuối cùng cho cô rồi. Cút đi!"
Tống Giai Kỳ sững sờ, nước mắt lã chã, cô ta khóc nói:
"Không phải đâu Thâm ca ca, đều là cô ta tính kế em, mỗi lần cô ta bày trò, anh đều có mặt mà. Sao anh lại không tin em nữa?" Cô ta khóc như hoa lê vũ đái.
Cô ta không hiểu, Tô Nam Thanh trước đây không biết phản bác, sao giờ lại lợi hại như thế?
Ánh mắt đen láy của Cố Ngộ Thâm lạnh lẽo và sắc bén, như muốn nhìn thấu lòng người. Anh nhìn Tống Giai Kỳ như cười mà không cười:
"Tống Giai Kỳ, cô coi tôi là kẻ ngốc, vì tôi từng nguyện ý dung túng cô. Nhưng giờ tôi không muốn nữa, cô vẫn nghĩ có thể coi tôi là thằng ngốc sao?"
Tô Nam Thanh cười giận dữ:
"Cố Ngộ Thâm, quả nhiên, tất cả trước đây đều là anh cố ý. Rõ ràng anh biết là cô ta làm, vậy mà còn phối hợp với cả gia đình cô ta để sỉ nhục tôi."
"Từ nay về sau, trừ chuyện ly hôn ra, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Thanh Nguyệt, đi thôi."
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm tối lại nhìn bóng lưng Tô Nam Thanh:
"Tô Nam Thanh, tối nay anh muốn nói chuyện riêng với em."
Tô Nam Thanh kích động quay lại: "Nói chuyện ly hôn phải không?"
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm lập tức trầm xuống. Chỉ cần nhắc đến hai chữ "ly hôn", cô liền phấn khích, cô thật sự rất muốn ly hôn đến vậy sao?
Trước đây anh đưa không biết bao nhiêu bản đơn ly hôn, cô đều không chịu ký. Anh tưởng lần này cũng vậy.
"Ừm!" Anh gật đầu nhàn nhạt.
Tô Nam Thanh vui vẻ đồng ý: "Được! Tôi tan làm lúc năm giờ."
Cố Ngộ Thâm cong môi, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: "Năm giờ tôi đến đón em, về nhà nói chuyện."
Tô Nam Thanh từ chối: "Gần đây không phải có nhiều chỗ để nói chuyện sao, việc gì phải về nhà? Tôi đi lại cũng mệt. Hoặc là tôi đến văn phòng anh."
Lời vừa dứt, cô liền cảm nhận được hơi lạnh bao quanh người đàn ông kia. Gương mặt góc cạnh của anh càng trở lên lạnh lùng, đôi mắt đen sâu như vực thẳm, giọng điệu không thể từ chối:
"Tôi đã nói là tôi sẽ đón em. Chuyện hôm nay không giúp được em, tôi xin lỗi!"
Tô Nam Thanh: !!!
Người này, chắc chắn đầu óc bình thường sao?
Giữa đôi mày thanh tú toát lên chút cảm giác thương hại nhàn nhạt.
Anh ta thật giỏi nhịn!
Cố Ngộ Thâm mím môi.
Tô Nam Thanh cũng bật cười:
"Cố Ngộ Thâm, anh thừa nhận đi, chính anh là đồ ngốc. Tống Giai Kỳ mỗi lần đến thời khắc quan trọng đều giả ngất, vì cô ta không muốn gánh trách nhiệm. Cũng giống như chuyện cô ta tự bắt cóc mình rồi tự khóc ngất đi."
"Anh, Cố Ngộ Thâm lại thích kiểu phụ nữ suốt ngày khóc lóc, gặp chuyện là ngất xỉu, cảm giác bảo vệ người ta thật nhiều đúng không? Tôi chẳng phải đã tác thành cho anh rồi sao? Tôi thật sự không hiểu vì sao anh không chịu ly hôn."
Tô Nam Thanh cảm thấy mọi thứ thật vô vị nhưng Tống Giai Kỳ và Cố Ngộ Thâm lại thấy rất có hứng thú.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm nhìn cô sâu hun hút, đôi mắt linh động khi ấy như chứa cả trời sao, lấp lánh mê người, khóe môi khẽ nhếch, dung mạo thanh lệ tuyệt trần.
Một người như cô, toát lên linh khí rạng rỡ.
Anh đứng thẳng đối diện cô, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ cười:
"Tô Nam Thanh, tôi biết em miệng lưỡi sắc bén nhưng hãy cho tôi một cơ hội giải thích."
"Tôi không yêu Tống Giai Kỳ. Tôi từng nói rồi, đối xử tốt với cô ta chỉ vì muốn báo đáp ơn cứu mạng."
Tô Nam Thanh cười giễu cợt:
"Cố Ngộ Thâm, anh có thể đối xử với Tống Giai Kỳ như vậy sao? Anh có biết sự tốt bụng của anh với cô ta đã vượt qua mức tình cảm vợ chồng bình thường rồi không? Vợ chồng bình thường cũng không được như anh."
"Vì báo ân mà hợp tác với cả gia đình cô ta bắt nạt tôi, người vợ danh chính ngôn thuận. Trong mắt tôi, anh còn tồi tệ hơn cả đàn ông cặn bã. Dù anh nói gì, giải thích gì, cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc."
Tim Cố Ngộ Thâm chợt nhói lên. Tô Nam Thanh... hận anh!
"Có kiểu báo ân nào mà lên cả giường như anh không? Rõ ràng anh có thể ly hôn trước rồi công khai ở bên Tống Giai Kỳ nhưng lại bắt tôi kẹt ở giữa hai người, để tìm cảm giác kí©h thí©ɧ. Cố Ngộ Thâm, ngay từ đầu anh đã lợi dụng tôi. Anh không chịu ly hôn, chẳng lẽ vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng?"
"Nếu là vì bà nội anh, tôi có thể đi nói, quyền điều hành đã giao cho anh rồi, tôi thấy tôi không còn giá trị lợi dụng gì nữa cả."
Ngay từ đầu, cô đã biết Cố Ngộ Thâm cưới cô là để lấy quyền điều hành công ty từ tay ông nội.
Ánh mắt anh nhìn sự oán hận trong mắt cô, lại nhớ đến những đoạn video kia, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Tống Giai Kỳ cố ý gửi cho Tô Nam Thanh để kích động cô, mục đích rất đơn giản là chia rẽ tình cảm vợ chồng họ.
Tô Nam Thanh: Có tình cảm sao!
Tô Nam Thanh nói đúng, thứ mà Tống Giai Kỳ muốn là cả gia tộc họ Cố.
Anh liếc nhìn Tống Giai Kỳ đang khóc vì đau, lại nhìn sang Tô Nam Thanh, nghiêm túc giải thích:
"Tô Nam Thanh, anh chưa từng giải thích gì với em nhưng những gì em thấy chưa chắc là sự thật."
Tô Nam Thanh tức đến bật cười:
"Tôi bị Tống Giai Kỳ và nhà họ Tống hãm hại, anh cũng biết những gì anh thấy chưa chắc là thật. Vậy có lần nào anh đứng ra giúp tôi không? Giống như vừa rồi, tôi bị vu oan dụ dỗ Triệu Lâm An, anh – với tư cách là chồng tôi, cũng không dám lên tiếng bảo vệ tôi. Một người đàn ông như anh không xứng với tôi, ly hôn nhanh lên đi."
Tô Nam Thanh tức đến mức muốn đánh người.
Lý do Cố Ngộ Thâm không dám đứng ra là vì Tống Giai Kỳ.
Anh sợ nếu lộ ra, sẽ hủy danh tiếng cô ta.
Cố Ngộ Thâm trầm giọng: "Anh tưởng vừa rồi em sẽ cầu xin anh?"
Chỉ cần cô cầu xin, anh sẽ ra mặt giúp cô.
"Ha ha…" Tô Nam Thanh bật cười giận dữ, trái tim nhói đau, rốt cuộc cô đã gả cho thứ gì vậy trời?
"Cả đời này, tôi có chết cũng sẽ không cầu xin anh. Vì anh còn không bằng người xa lạ, người lạ thấy tôi ngã giữa đường còn đỡ tôi dậy."
"Còn anh là chồng tôi, thấy vợ bị làm nhục, vậy mà phải chờ tôi cầu xin anh mới chịu giúp. Tôi cần loại đàn ông như anh làm gì?"
"Tôi bản thân đã đủ mạnh mẽ, lấy thêm một tên vô dụng như anh để làm gì?"
"Anh không dám đứng ra giúp tôi, chẳng phải vì muốn bảo vệ Tống Giai Kỳ sao?"
Đôi mắt Tô Nam Thanh đỏ hoe vì tức.
Bảo anh không biết yêu ư? Với phụ nữ như Tống Giai Kỳ, anh sủng ái hết mức.
Còn với vợ mình thì keo kiệt đến tàn nhẫn.
Trước đây một mực đòi ly hôn, giờ thì lại không muốn nữa.
"Cố Ngộ Thâm, nếu anh không chịu ly hôn, tôi sẽ kiện ra tòa. Trong điện thoại tôi có bằng chứng anh nɠɵạı ŧìиɧ với Tống Giai Kỳ, tôi sẵn sàng tay trắng ra đi. Thật ra ly hôn cũng đơn giản thôi, chỉ mất mười phút. Tôi cầu xin anh, tôi thực sự không muốn bị lôi vào mớ hỗn độn của các người nữa."
Tâm trạng đang tốt nhìn thấy bọn họ là bay biến sạch.
Tống Giai Kỳ không còn đau nữa, cô ta dựa vào cánh tay Cố Ngộ Thâm, vừa khóc vừa nói:
"Thâm ca ca, đi ly hôn đi có được không? Người anh muốn cưới luôn là em, anh không thể phụ em được."
Cố Ngộ Thâm đột ngột lùi lại một bước, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ chán ghét.
"Tống Giai Kỳ, tôi đã nói rồi, cô bắt nạt vợ tôi, tính toán với cô ấy, tôi sẽ không cưới cô. Tôi không động đến nhà họ Tống là đã để lại thể diện cuối cùng cho cô rồi. Cút đi!"
Tống Giai Kỳ sững sờ, nước mắt lã chã, cô ta khóc nói:
"Không phải đâu Thâm ca ca, đều là cô ta tính kế em, mỗi lần cô ta bày trò, anh đều có mặt mà. Sao anh lại không tin em nữa?" Cô ta khóc như hoa lê vũ đái.
Cô ta không hiểu, Tô Nam Thanh trước đây không biết phản bác, sao giờ lại lợi hại như thế?
Ánh mắt đen láy của Cố Ngộ Thâm lạnh lẽo và sắc bén, như muốn nhìn thấu lòng người. Anh nhìn Tống Giai Kỳ như cười mà không cười:
"Tống Giai Kỳ, cô coi tôi là kẻ ngốc, vì tôi từng nguyện ý dung túng cô. Nhưng giờ tôi không muốn nữa, cô vẫn nghĩ có thể coi tôi là thằng ngốc sao?"
Tô Nam Thanh cười giận dữ:
"Cố Ngộ Thâm, quả nhiên, tất cả trước đây đều là anh cố ý. Rõ ràng anh biết là cô ta làm, vậy mà còn phối hợp với cả gia đình cô ta để sỉ nhục tôi."
"Từ nay về sau, trừ chuyện ly hôn ra, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Thanh Nguyệt, đi thôi."
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm tối lại nhìn bóng lưng Tô Nam Thanh:
"Tô Nam Thanh, tối nay anh muốn nói chuyện riêng với em."
Tô Nam Thanh kích động quay lại: "Nói chuyện ly hôn phải không?"
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm lập tức trầm xuống. Chỉ cần nhắc đến hai chữ "ly hôn", cô liền phấn khích, cô thật sự rất muốn ly hôn đến vậy sao?
Trước đây anh đưa không biết bao nhiêu bản đơn ly hôn, cô đều không chịu ký. Anh tưởng lần này cũng vậy.
"Ừm!" Anh gật đầu nhàn nhạt.
Tô Nam Thanh vui vẻ đồng ý: "Được! Tôi tan làm lúc năm giờ."
Cố Ngộ Thâm cong môi, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: "Năm giờ tôi đến đón em, về nhà nói chuyện."
Tô Nam Thanh từ chối: "Gần đây không phải có nhiều chỗ để nói chuyện sao, việc gì phải về nhà? Tôi đi lại cũng mệt. Hoặc là tôi đến văn phòng anh."
Lời vừa dứt, cô liền cảm nhận được hơi lạnh bao quanh người đàn ông kia. Gương mặt góc cạnh của anh càng trở lên lạnh lùng, đôi mắt đen sâu như vực thẳm, giọng điệu không thể từ chối:
"Tôi đã nói là tôi sẽ đón em. Chuyện hôm nay không giúp được em, tôi xin lỗi!"
Tô Nam Thanh: !!!
Người này, chắc chắn đầu óc bình thường sao?
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
